Cô từ từ mở mắt ra, chỉ nhìn thấy trần nhà trắng như tuyết và mùi thuốc khử trùng gay mũi đặc trưng của bệnh viện...
Bệnh viện sao?
Giang Ninh Phiến không hiểu chuyện gì, cô ấn cái đầu đang đau, còn chưa lấy lại tinh thần, một nắm đấm dùng lực không mạnh lắm đã vung tới người cô.
"Cái đứa nhóc này, vậy mà lại làm ra chuyện như vậy, cô muốn làm tôi tức chết đúng không, cô..."
Hạ Tư Duệ đứng cạnh giường xúc động đánh cô, rưng rưng nước mắt.
Làm ra chuyện như vậy?
Mẹ đang nói gì vậy?
Giang Ninh Phiến khó khăn chống giường ngồi dậy, chỉ thấy một bác sĩ đang ra sức ngăn cản mẹ cô lại, tốn nước miếng khuyên giải: "Thưa bà, thưa bà, bà đừng có như vậy, cô ấy đang mang thai, bà đánh như vậy là không được.”
“...”
Giang Ninh Phiến chỉ cảm thấy lỗ tai mình nổ ầm một cái: "Bác sĩ, anh... Anh đang nói gì vậy?"
Cái gì mà đang mang thai?
Bác sĩ vừa ngăn Hạ Tư Duệ lại, vừa nói với cô: "Thưa cô, chúc mừng cô, cô đã mang thai được gần ba tháng, đứa con trong bụng rất khỏe mạnh, cô phải chú ý giữ sức khỏe thật tốt. ”
“...”
Giang Ninh Phiến ngơ ngác ngồi trên giường, đôi tai giống như bị mất đi thính giác, chỉ còn lại tiếng ong ong ù tai.
Cô mang thai sao?
Khó trách cô lại nôn ói như vậy, mà cô còn tưởng rằng do bản thân thiếu nghỉ ngơi nơi mới dẫn đến...
Là mang thai.
Giang Ninh Phiến ngạc nhiên đưa tay vuốt ve bụng mình, chỗ này có đứa con của mình sao?
Là con của cô và Hạng Chí Viễn ư?
Sao lại như vậy...
Cô vừa mới cắt đứa rõ ràng với anh, sao cô có thể có con chứ.
"Mấy năm nay cô lêu lổng ở bên ngoài làm gì đấy!" Mẹ cô đang bị ngăn cản nhưng vẫn kích động muốn tiến lên đánh cô: "Cô nói xem, cái thứ trong bụng cô là của ai, có phải là của An Vũ Dương hay không?"
Giang Ninh Phiến bị hỏi đến sửng sốt.
Sau đó cô hiểu ra rằng, mẹ cô chỉ biết cô biết mỗi mình An Vũ Dương.
Thấy vẻ mặt cô có vẻ giật mình, Hạ Tư Duệ càng thêm kích động: "Chẳng lẽ cô còn có người đàn ông khác? Rốt cuộc đứa con hoang này là của ai hả! Thật sự mấy năm nay cô buông thả ở bên ngoài, xem hôm nay tôi không đánh chết cô thì..."
Không biết Hạ Tư Duệ lấy sức lực ở đâu ra mà đẩy bác sĩ ra, sau đó lập tức vung tay đánh tới tấp về phía cô.
Giang Ninh Phiến theo bản năng xoay người đưa lưng về phía mẹ cô, đưa tay bảo vệ bụng mình, mặc cho mẹ đánh lưng cô.
Cô không chống cự.
Cô biết mẹ cô khó chịu...
Cô có thể bị đánh, nhưng cô không thể để đứa trẻ xảy ra chuyện.
"Đứa con này là của cháu."
Bỗng nhiên một giọng nói dịu dàng cất lên.
Nắm đấm trên lưng Giang Ninh Phiến cũng dừng lại.
Giang Ninh Phiến và mẹ đồng thời quay đầu lại, chỉ thấy An Vũ Dương vào. Anh ta mặc một chiếc áo len cổ chữ V trắng tuyết phối với một chiếc quần dài giản dị, vô cùng nho nhã. Anh ta đi vào cùng chú tài xế, đôi mắt như lưu ly không có tiêu cự nhìn về phía trước.
Sắc mặt của anh ta cũng không quá tốt, có chút tái nhợt do bệnh.
"Bác, bác đừng trách Ninh Phiến, muốn trách thì trách cháu này." An Vũ Dương đi thẳng về phía mẹ cô.
Giang Ninh Phiến sợ hãi nhìn An Vũ Dương.
Anh ta điên rồi sao, sao anh ta lại ôm chuyện này vào người làm gì?
Hạ Tư Duệ nghe vậy lập tức kích động nhào về phía anh ta: "Tôi nói chứ sao cứ cách mấy ngày cậu lại đến thăm bà già như tôi, thì ra là có mục đích này."
Vậy mà dám làm to bụng con gái nhà bà, chưa chồng mà đã có thai... Làm sao bà chấp nhận được chuyện này đây.
An Vũ Dương mặc cho bà ất đánh, không hề nhúc nhích.
Giang Ninh Phiến nhíu mày, cô không đành lòng cứ để An Vũ Dương bị hiểu lầm, tính mở miệng nói chuyện đã thấy An Vũ Dương mở miệng ra dấu với cô: "Im lặng. ”
“...”
Giang Ninh Phiến ngồi trên giường bệnh cắn môi.
"Bác gái, bác đừng như vậy." An Vũ Dương mở to hai mắt không thấy đường, an ủi cảm xúc của Hạ Tư Duệ: "Cháu sẽ có trách nhiệm, cháu nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Ninh Phiến."