Hạng Chí Viễn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn tòa nhà trước mặt với ánh mắt âm u, nhìn từng ô cửa sổ sáng đèn kia, lạnh lùng nói: “Con ra ngoài hít thở không khí trong lành.”
“Đi tìm cô gái kia sao?”
Giọng Hạng Văn Thanh vô cùng nghiêm túc: “Chí Viễn, ba trả một cái giá lớn như thế để bảo lãnh con ra ngoài, chỉ hy vọng con kế thừa dòng họ nhà họ Hạng, sau này con và cô gái đó, cả AN kia cắt đứt sạch sẽ.”
“…”
Hạng Chí Viễn nhìn thằng tòa nhà kia, cuối cùng dời tầm mắt đến ô cửa sổ sát đất sáng trưng kia ở sát cầu thang nhất.
Xa quá không thấy phân biệt được rõ thứ gì.
Anh không nói gì, giọng Hạng Văn Thanh tiếp tục truyền đến: “Ba đã cho người chuẩn bị máy bay sẵn sàng, sáng mai bay đi Thái Lan.”
“Con biết rồi, ba nuôi.”
Giọng Hạng Chí Viễn thản nhiên.
“Đừng nói ba nuôi cậy mạnh, ba biết con nhớ người lúc nhỏ kia, ba có thể để con bay đến Canada tìm Tiêm Tiêm trước.” Hạng Văn Thanh nói.
“…”
Hạng Chí Viễn nhìn ô cửa sổ sát đất kia, ánh mắt chăm chú, vọt miệng: “Không cần, bay đến Thái Lan trước.”
“Ha ha, mặt trời mọc đăng tây, ba cứ nghĩ trong mắt con, ba mãi mãi đứng sau Tiêm Tiêm kia.” Hạng Văn Thanh đột nhiên bật cười, thoáng vẻ an lòng kỳ lạ.
“…”
Sắc mặt Hạng Chí Viễn cứng đờ, giơ ngón tay ấn nút, kết thúc cuộc gọi.
Thái Lan tiếp nhận nhà họ Hạng.
Canada tìm Tiêm Tiêm.
Hai lựa chọn này bày ra trước mắt anh, anh sẽ chọn Thái Lan không cần suy nghĩ, vứt Tiêm Tiêm ra sau…
Hạng Chí Viễn, bệnh của mày không nhẹ chút nào.
Hạng Chí Viễn thầm mắng bản thân, bỗng dưng khởi động xe, xoay vô lăng hết cỡ, xe lao đi như bay, xông thẳng ra khỏi tiểu khu…
Không chút do dự.
Cùng lúc này, ở cổng tòa nhà có một bóng dáng nhỏ nhắn từ từ đi ra.
Giang Ninh Phiến mặc một chiếc áo khoác dày đi ra ngoài, sơn đỏ bị dội hết lần này đến lần khác, đến cả thuốc tẩy để rửa tường cũng không đủ…
Cô đi ra khỏi tòa nhà, ngước mắt nhìn, chỉ thấy một chiếc xe đua màu cam xông ra khỏi tiểu khu ở xa xa.
Giang Ninh Phiến không để ý nhiều, tiếp tục ra khỏi tiểu khu, giơ tay xoa xoa một bên mặt sưng lên của mình.
Mua thuốc tẩy còn phải mua túi đá chườm mặt.
Cô ra khỏi tiểu khu, đi dọc theo đường lớn về phía siêu thị, chưa đi được bao xa, cô đã nghe thấy tiếng lốp xe rít dữ dội trên mặt đất.
Trong màn đêm yên tĩnh vô cùng chói tai.
Giang Ninh Phiến ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy chiếc xe đua màu cam trước đó cô thấy đột nhiên quay đầu ở chỗ đèn đường phía trước, không bật xi nhan nhan, không chú ý đến người đi đường, cứ thể quay đầu xe xông thẳng đến…
“…”
Giang Ninh Phiến giật mình nhìn sang.
Đèn xe thể thao chợt lóe lên chói mắt, chiếu thẳng vào chỗ cô, chiếu đến nổi mắt cô không mở nổi.
Giang Ninh Phiến vội giơ tay che mắt, nhúc nhích tai…
Tiếng tăng tốc lẫn với tiếng gió vang lên trong màn đêm.
Lao thẳng đến chỗ cô.
Giang Ninh Phiến gần như phản ứng lại trong chớp mắt, vội lùi về vệ đường một bước.
Chiếc xe kia lao vụt qua, gần như quẹt qua người cô.
Phỏng chừng suýt chút nữa là Giang Ninh Phiến đã thành vong hồn dưới xe rồi.
Sao lại có người lái xe như vậy.
Giang Ninh Phiến để tay xuống, nhìn sang với vẻ phản cảm, chỉ thấy chiếc xe đua kia đột ngột phanh gấp, dừng ngay trước mặt…
Uống rượu rồi sao?
Giang Ninh Phiến nhìn kỹ biển số xe, lấy điện thoại chuẩn bị báo cảnh sát, nhưng chưa kịp ấn số đã thấy cửa sổ chỗ ghế lái chiếc xe ấy được hạ xuống từ từ…
Y như cảnh quay chậm trong phim điện ảnh vậy!