Cô Vợ Cưng Sủng Của Hắc Đế

Chương 356




Cả chiếc quần của cô lập tức giống như bị nhuộm máu.

“Lạch bạch lạch bạch.”

Mấy người đó chạy đi.

Giang Ninh Phiến cắn môi, nhìn vết sơn đỏ trên tường, lại cúi người xuống làm ướt khăn, tiếp tục lau tường...

Xem ra cô lại phải lau tường suốt đêm rồi.

Tòa án cao cấp thành phố S.

Hội trường số một.

Do nhiều lí do như chứng cứ bị hư hỏng, chứng cứ không đủ, nên Hạng Chí Viễn được tuyên bố phóng thích tại tòa án.

Đó là kết quả của việc Hạng Văn Thanh đã dùng gần như toàn bộ tài sản của mình để đổi lấy.

“...”

Khi quan tòa công bố kết quả này, cả hội trường hoàn toàn im lặng.

Giang Ninh Phiến yên lặng ngồi bên cạnh An Vũ Dương, mọi người đều ngồi trong phòng dự thính, vẻ mặt bình tĩnh, lạnh nhạt...

“Có tiền đúng là không tầm thường, sao có thể để cho một tên cặn bã như vậy sống tiếp chứ!” Mục Thanh Linh vô cùng kích động, cô ta chạy ra ngoài như một kẻ điên.

Cả hội trường im lặng khoảng ba phút.

Sau đó bỗng nhiên vang lên tiếng reo vui như sấm...

“Wo... Wo... Wo!”

Là tiếng Cô Minh Thành cùng đám đàn em huýt sáo, la hét ầm ĩ, tòa án lập tức không còn vẻ trang nghiêm.

Giang Ninh Phiến quay đầu lại, chỉ thấy dáng vẻ bất kham, không đứng đắn của Hạng Chí Viễn, khóe môi của anh nhếch lên một đường cong đắc ý, nụ cười trên môi khiến khuôn mặt của anh trở nên điển trai, quyến rũ lạ thường.

Anh bước xuống khỏi vị trí bị cáo, đôi chân dài thẳng tắp.

Dáng vẻ này giống như một vị vua, vô cùng khí thế, xa cách, ngông cuồng tự cao, tự đại.

Nhà vua đã trở lại.

“Anh Hạng! Anh Hạng!”

Cô Minh Thành dẫn theo mấy tên đàn em xông tới, nhảy nhót hoan hô, từ trong túi xách lấy ra một bộ âu phục: “Anh Hạng, anh mau thay quần áo đi, đừng mặc mấy thứ xui xẻo này.”

Hạng Chí Viễn liếc xuống bộ âu phục, đôi mắt thâm thúy u ám, nhìn không ra cảm xúc.

“Anh Hạng?”

Cô Minh Thành mở bộ âu phục trên tay ra.

Hạng Chí Viễn nhìn chằm chằm bộ âu phục trên tay anh ta một lúc, bỗng nhiên Hạng Chí Viễn cởi bộ âu phục và áo sơ mi cũ trên người ra, ném xuống đất, để lộ ra thân hình gầy guộc, vừa khéo lộ ra cơ bụng nổi bật.

Giang Ninh Phiến nhìn về phía anh, hình xăm trên ngực anh vẫn còn hằn sâu.

Hai tên đàn em lập tức mở chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ không có một hạt bụi ra, Hạng Chí Viễn đứng tại chỗ, vẻ mặt lạnh lùng, giang hai tay ra, dáng vẻ xa cách chờ người khác hầu hạ...

Tên đàn em lập tức mặc áo sơ mi vào cho anh một cách cẩn thẩn.

Cổ tay áo màu trắng chói lóa xuyên qua bàn tay, lộ ra năm ngón tay thon dài.

Trên ngón trỏ của anh đeo một chiếc nhẫn màu đen, đầu hồ ly lộ ra một tia sáng lạnh lẽo.

Mà trên ngón áp út của anh, không hề có bóng dáng của chiếc nhẫn cưới.

“...”

Giang Ninh Phiến cụp mắt xuống.

“Chúng ta đi thôi.”

An Vũ Dương đứng lên, cúi đầu nhìn cô rồi dịu dàng nói, trong ánh mắt của anh ta không có tiêu cự.

“Được.”

Giang Ninh Phiến gật đầu, đứng dậy, đi theo An Vũ Dương đến cửa ra vào hội trường số một.

Xung quanh đều là người đi ra khỏi tòa án.

“Cô vẫn ổn chứ?” An Vũ Dương thấp giọng hỏi.

“Tôi rất ổn.”

Giang Ninh Phiến bình tĩnh nói.

Hôm nay cô mặc một chiếc áo khoác mỏng, đôi tay vẫn còn dính vết sơn đang đút vào túi, đầu hơi cúi xuống, mái tóc đen dài buông xõa xuống, che khuất khuôn mặt và mọi cảm xúc của cô.

“Tôi đi cùng cô.”

An Vũ Dương nói.

“Sếp!”

Một đồng nghiệp chạy ngược trong đám người, xông tới trước mặt An Vũ Dương: “Sếp à, anh mau qua xem một chút đi, cảm xúc của Mục Thanh Linh đang rất kích động, cứ khóc liên tục.”

“...”

An Vũ Dương dừng bước, anh ta khẽ cau mày, khuôn mặt hơi quay sang, nhìn về phía Giang Ninh Phiến.