Thế theo như ông ta nói, ai sẽ là người chịu trách nhiệm về cái chết của chị gái cô? Không có ai có thể chịu trách nhiệm đúng không.
“Cô Giang, cô và con trai tôi không có duyên với nhau.” Hạng Văn Thanh nhìn cô, trầm giọng nói: “Tôi rất tán thưởng biểu hiện của cô trước tòa hôm nay, cô bằng lòng bỏ qua cho con trai tôi, không khiến nó phải sống chết vì cô nữa.”
“Rốt cuộc thì ông đang muốn nói gì?”
“Tôi sẽ thay cô xóa sạch thân thế của cô, không để Chí Viễn phát hiện ra.” Giọng nói của Hạng Văn Thanh trầm thấp, thể hiện quyền uy ăn trên ngồi trước: “Hơn nữa tôi đảm bảo sau sự việc này, Chí Viễn sẽ không làm phiền cô nữa.”
“À.”
Giang Ninh Phiến cười chế nhạo: “Tôi có thể tin được những lời một con quỷ xã hội đen nói không?”
Làm gì có chuyện ông ta tốt bụng như vậy?
“Đây là một giao dịch.” Hạng Văn Thanh nhìn cô.
“Tôi không nghĩ rằng giữa chúng ta có cái gì để có thể trao đổi.”
Ông ta muốn cái gì ở cô?
“Chiếc chuông của cô và câu chuyện về cuộc gặp gỡ của hai người khi còn bé.” Hạng Văn Thanh nói: “Cô làm một chiếc chuông giống hệt cho tôi, sau này cô và con trai tôi sẽ không có quan hệ gì với nhau nữa, chỉ là người lạ mà thôi.”
“Ông muốn làm gì?”
Giang Ninh Phiến đứng ở cửa hông, nhìn ông ta với vẻ cảnh giác.
“Cô Giang, cô là một người thông minh.” Hạng Văn Thanh trầm giọng nói: “Con trai tôi chỉ thừa nhận Tiêm Tiêm, chỉ thừa nhận chiếc chuông, và cũng chỉ thừa nhận đoạn ký ức năm đó của nó, về phần ai là Tiêm Tiêm thì không hề quan trọng, chuyện đó là do tôi sắp xếp.”
“Ông muốn sao chép ra một Tiêm Tiêm khác cho anh ấy?”
Giang Ninh Phiến lập tức hiểu ra ý định của ông ta.
“Tạo ra một Tiêm Tiêm sẽ không bao giờ hại nó phải chết.” Hạng Văn Thanh nói: “Tôi là ba của nó, tôi sẽ không bao giờ làm hại con trai mình. Cô Giang, cô nói có đúng không?”
Tạo ra một Tiêm Tiêm sẽ không bao giờ hại anh ấy phải chết...
Giang Ninh Phiến cảm thấy chắc chắn cô đã điên rồi, nhưng cô lại cảm thấy ông ta nói đúng.
Hạng Chí Viễn đã quá mệt mỏi vì cô rồi, anh cần một người sẽ không khiến anh phải yêu đến đau khổ, ai là Tiêm Tiêm, thật sự không quan trọng...
Tiêm Tiêm khi còn nhỏ đã giúp Hạng Chí Viễn cảm nhận được sự ấm áp và sạch sẽ;
Giang Ninh Phiến khi trưởng thành chỉ khiến Hạng Chí Viễn nhận lấy sự phản bội, dối trá, tổn thương...
Cô nên xóa sạch cái tên Giang Ninh Phiến khỏi cuộc đời của Hạng Chí Viễn.
Chỉ để lại sự tốt đẹp của Tiêm Tiêm cho anh ấy.
“Được, tôi đồng ý.” Không cần suy nghĩ nhiều, Giang Ninh Phiến trả lời một cách dứt khoát: “Có thể bảo đảm trên dưới đều bình an cũng là một giao dịch khá tốt.”
Nói xong, Giang Ninh Phiến đi về phía cửa hông.
Cô không muốn dừng lại thêm một phút giây nào nữa.
Bỗng nhiên phía sau cô truyền đến giọng nói đầy ẩn ý của Hạng Văn Thanh: “Cô Giang, tôi rất biết ơn cô vì đã trút bỏ được hận thù và yêu thương con trai tôi sâu đậm như vậy.”
“...”
“Từ nhỏ đến lớn, có rất ít người thực sự quan tâm đến nó, cô là một trong số đó. Tôi rút lại định kiến của mình với cô trước đây, tôi rất thưởng thức cách làm người của cô.”
“...”
Giang Ninh Phiến cắn môi, đôi mắt sau kính râm đỏ lên.
Giây tiếp theo, Giang Ninh Phiến kiên quyết rời đi.
Có một số việc, khi bạn đưa ra quyết định cũng là lúc bạn mất đi quyền hối hận, cô chỉ có thể chịu đựng một mình.
Buông bỏ những gì mình yêu thích.
Buông bỏ thù hận.
Trong phòng nghỉ ở tòa án, Hạng Văn Thanh nhìn thấy con trai mình.
“Gọi Giang Ninh Phiến đến gặp tôi!”
Hạng Chí Viễn giống như một con sư tử điên, hung hăng đá một cái ghế vào cánh cửa, anh dùng lực mạnh đến nỗi chiếc ghế bị đạp vỡ tan tành ngay tại chỗ...
Nhìn thấy Hạng Văn Thanh, Hạng Chí Viễn kiềm chế nóng nảy, đứng sang một bên, cúi đầu: “Ba nuôi.”
“Người ta đã đứng ra làm chứng chống lại con, muốn ép con vào đường chết rồi, con còn trông chờ gì nữa?” Hạng Văn Thanh bước vào, lạnh lùng nhìn về phía anh: “Con cho rằng cô ấy sẽ gặp con nữa sao?”
“Người ta đã đứng ra làm chứng chống lại con, muốn ép con vào đường chết rồi, con còn trông chờ gì nữa?” Hạng Văn Thanh bước vào, lạnh lùng nhìn về phía anh: “Con cho rằng cô ấy sẽ gặp con nữa sao?”