Cô Vợ Cưng Sủng Của Hắc Đế

Chương 334




“Alo, cô Giang, tôi là người của ban quản lý khu chung cư. Bên ngoài có người tìm cô thì phải?” Đầu dây bên kia là một ông chú với giọng nói khàn khàn.

“Bên ngoài có người?”

Giang Ninh Phiến không hiểu, ý chỉ đám Cô Minh Thành sao?

“Cô không biết à? Họ nói là họ đang tìm cô. Cô thử ra ngoài nhìn xem! Chuyện gì thế này…”

“...”

Giang Ninh Phiến khó hiểu. Cô cúp máy rồi đi đến trước cửa sổ, nhìn xuống thì chỉ thấy một đám màu đen như một lũ kiến.

Cô bước đến bên kính viễn vọng rồi điều chỉnh góc độ và nhìn xuống thì thấy một đám người mặc vest đen đang quỳ trong khu chung cư.

Tất cả đều quay mặt về hướng căn hộ của cô một cách nghiêm chỉnh.

Những chiếc xe nối đuôi nhau chạy vào.

Một vài người xuống xe rồi quỳ xuống theo thứ tự.

“...”

Giang Ninh Phiến che miệng một cách bất ngờ. Bọn họ muốn làm gì?

Cô chạy ra mở cửa. Cô Minh Thành vẫn quỳ trên mặt đất, trán của anh ta bị đập nát, máu tươi chảy ra.

“Cầu xin chị Phiến bỏ qua cho cậu Hạng!”

Những người đứng sau Cô Minh Thành đồng thanh hét lên.

Một vài cư dân khác trên tầng cao nhất chạy ra hóng chuyện và chỉ tay về phía họ: “Các cậu thích quỳ thì cứ quỳ đi.”

Giang Ninh Phiến ra bên ngoài rồi đóng cửa lại. Ánh mắt cô rơi vào vết máu do Cô Minh Thành đập đầu mà ra trên mặt đắt, cảm giác khó tả.

Cô quay người rời đi.

“Chị Phiến!”

Cô Minh Thành quỳ ở đó và nắm chặt tay cô: "Từ khi gia đình của cậu Hạng không còn có ngày mai, anh ấy chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc.”

“Bỏ tay ra…”

Giang Ninh Phiến không muốn nghe thêm nữa, trái tim cực kỳ khó chịu.

“Mãi đến khi chị xuất hiện, cậu Hạng mới hay cười.” Trán của Cô Minh Thành chảy máu nhưng anh ta không quan tâm mà chỉ cầu xin: “Nhưng sự vui vẻ này còn chưa kéo dài quá một năm, chị thật sự nhẫn tâm làm vậy sao?”

“Đủ rồi.”

Giang Ninh Phiến hất tay anh ta ra rồi chạy trốn vào thang máy.

“Cầu xin chị Phiến bỏ qua cho cậu Hạng!”

“Cầu xin chị Phiến bỏ qua cho cậu Hạng!”

“...”

Cửa thang máy đóng lại, ngăn những tiếng ồn lại nhưng Giang Ninh Phiến vẫn lấy tay che lỗ tai.

Thang máy lên thẳng tầng một.

Vừa bước ra ngoài, cô đã nhìn thấy một cảnh tượng còn lớn hơn.

Hàng nghìn thuộc hạ đồng loạt quỳ xuống trong khu chung cư, nhiều đến mức chật như nêm.

“Cầu xin chị Phiến bỏ qua cho cậu Hạng!”

“...”

Tiếng hô như biển động.

Giang Ninh Phiến nhìn cảnh tượng trước mắt một cách kinh ngạc. Thà bị Cô Minh Thành đánh còn khiến cô thấy dễ chịu hơn so với việc cầu xin mình.

Kiểu cầu xin có quy mô lớn như vậy là một cách hại người thầm lặng.

Nhìn thì có vẻ không sao, nhưng lại khiến người ta rất đau đớn.

Giang Ninh Phiến gần như chạy thoát khỏi khu chung cư bằng tất cả sức lực của mình.

Những giọng nói đó không ngừng văng vẳng bên tai cô. Họ ra sức cầu xin cô bỏ qua cho Hạng Chí Viễn, liên tục cầu xin cô bỏ qua cho anh…



Giang Ninh Phiến lái xe ra ngoại thành.

Cô đi đến một biệt thự cổ có từ thời Dân Quốc, xung quanh toàn là cây. Gió thổi lạnh thấu xương.

Giang Ninh Phiến xuống xe và bấm chuông cửa.

“Cô Giang Ninh Phiến?” Mẹ Vương mở cửa từ bên trong. Bà ấy nhìn thấy Giang Ninh Phiến thì chớp mắt, nói không ngừng: “Cô Ninh Phiến đến tìm cậu chủ nhà chúng tôi à? Mau vào đi, cậu chủ đang ở trong phòng đó.”

“...”

Giang Ninh Phiến gật đầu, nhấc chân bước vào.

Hương hoa baby thoáng qua theo làn gió.

Trong phòng là một biển hoa baby màu trắng. Trong một góc, An Vũ Dương mặc áo sơ mi trắng, ngồi trên ghế. Anh ta hướng mặt về phía những bông hoa baby.