Hạng Chí Viễn khó lòng kìm nổi mà liều mạng hôn lên tóc cô, hôn lên tai cô.
“Hạng Chí Viễn, tôi thật sự đáng để anh trả giá nhiều như vậy sao?”
Gianh Ninh Phiến hỏi, giọt nước mắt lóng lánh lặng lẽ rơi xuống.
Khi nỗi bi thương lên đến đỉnh điểm, đến giọt nước mắt cũng ngập tràn nỗi tuyệt vọng cùng sự bất lực…
“Tôi có em theo cùng là đã thoả mãn rồi, không có nhà cũng chẳng có sao, trước khi tôi nhận tội, chỉ cần mỗi ngày em đều ở cùng tôi, đời này của tôi cũng đáng rồi.” Càng huống chi, cuối cùng cô cũng thừa nhận cô yêu anh rồi.
Điều này càng khiến cho anh nghiện hơn bất cứ chất nghiện nào khác.
Hạng Chí Viễn tình sâu trân trọng.
Trái tim của Giang Ninh Phiến đập loạn nhịp, mặc kệ tất cả xoay người lao vào lòng anh, hai tay ôm lấy anh, đầu tựa vào bờ vai anh.
Nước mắt của cô thấm ướt cả chiếc áo của anh.
Con ngươi Hạng Chí Viễn ngưng đọng, đau lòng không thôi: “Từ khi nào đã trở thành quỷ khóc nhè rồi?”
Trước đây, đến một giọt nước mắt của cô anh cũng không thấy được.
Nhưng bắt đầu từ buổi lễ đính hôn ở khách sạn Đế Quốc, mắt của cô vẫn luôn đỏ hoe như thế.
Giang Ninh Phiến chợt nhón chân lên, bờ môi mềm mại óng ánh dám lên tai anh, nói ra từng chữ một: “Hạng Chí Viễn, anh nghe cho rõ đây, nếu như kết cục cuối cùng của anh chính là cái chết, tôi theo anh.”
“...”
Tựa như thời gian ngừng trôi, biểu cảm của Hạng Chí Viễn như bị cố định trên khuôn mặt âm nhu quyến rũ đó, ngây ngốc tựa như một đứa trẻ ngu ngơ.
Rất lâu.
Hạng Chí Viễn mới truy hỏi, giống như không nghe rõ: “Em nói cái gì?”
“Tôi nói tôi theo anh.”
Cùng nhau trải qua cái chết.
Đây là lời hứa hiếm có của cô với anh.
“Khi còn sống không đồng ý theo tôi, chết rồi em mới bằng lòng đi cùng tôi?” Hạng Chí Viễn khó mà tin được thốt lên.
Vì sao.
Trong lòng cô đến cùng là đang giấu giếm bí mật gì?
“Phải, nếu như ánh chết đi, tôi đi cùng anh.”
Nhưng nếu như anh sống trong ung dung tự tại, cô không thể làm được chuyện cùng anh ở bên nhau, thành lập một gia đình.
Giang Ninh Phiến hạ gót chân xuống.
“Lý do.”
“Bởi vì tôi chỉ có thể làm được như vậy thôi.”
Giang Ninh Phiến tựa lên vai anh, nhắm mắt lại, mi mắt bị nước mắt ****, đôi tay ôm lấy eo của anh, cảm nhận hơi ấm đến từ lồng ngực của anh.
Cô thật sự không thể làm hơn được nữa…
“Tiêm Tiêm ngốc.”
Hạng Chí Viễn ôm chặt lấy cô, cuối cùng cũng không truy hỏi thêm nữa.
Trên vai áo của anh đã bị nước mắt của cô thấm ướt…
Những ngày tiếp theo, Giang Ninh Phiến làm mọi thứ có thể để ở bên Hạng Chí Viễn.
Dù cho là đang ở phòng tạm giam tối tăm u ám, Giang Ninh Phiến lại cảm thấy được sự tự tại chưa từng có.
Lần đầu tiên cô có thể ở bên cạnh Hạng Chí Viễn một cách thản nhiên như thế, không cần phải gánh vác trách nhiệm gì cả.
Có lẽ biết rõ kỳ hạn của kết cục đã đến gần, con người ta cũng sẽ hiểu được phải trân trọng…
“Hiệu suất làm việc của tên mù chết tiệt là thế nào vậy, bảo đổi một cái giường đôi mà giờ còn chưa đổi!”
Trong phòng tối, Hạng Chí Viễn nửa nằm trên giường đơn, thân hình cao lớn đã dán sát vào tường, trong ngực đang ôm Giang Ninh Phiến, cất giọng bất mãn nói.
Nói nhảm.
Sao An Vũ Dương có thể đồng ý đổi thành giường đôi chứ, Hạng Chí Viễn còn thật sự cho rằng an là nhà của anh rồi.
“Sau này anh đừng gọi An Vũ Dương như vậy nữa.”
Giang Ninh Phiến ngồi trong lòng anh, tựa vào lồng ngực rắn chắc của anh chơi trò chơi trên ipad, đầu ngón tay kéo ra khoảng cách, bắn con chim nhỏ đang tức giận đi.
Đầu heo rơi đầy đất.
“Tôi không thích nghe em nói chuyện vì tên mù chết tiệt đó.” Hạng Chí Viễn ra vẻ không vui, nói: “Anh ta bảo em bán đứng thân thể mình để làm người tình của anh.”
Giang Ninh Phiến nghe vậy, ánh mắt hơi lay động: “An Vũ Dương không phải người như vậy.”
Từ khi nhìn thấy tấm hình đó, cô cũng hiểu được ít nhiều về nguyên nhân An Vũ Dương pháo cô làm nhiệm vụ lúc trước.