Cô Vợ Cưng Sủng Của Hắc Đế

Chương 305




"..."

Giang Ninh Phiến bị hất hủi.

Sau đó Hạng Chí Viễn đã nhanh hôn lên môi cô, cuồng nhiệt ngậm lấy đôi môi ấy.

"Hạng Chí Viễn."

Đôi tay Giang Ninh Phiến ôm lấy cổ anh.

Tính chiếm hữu của Hạng Chí Viễn rất cao, đôi tay bị còng lại sau lưng không thể ôm được cô, anh chỉ có thể không ngừng đến gần cô, dây dưa không dứt.

Hạng Chí Viễn lợi dụng thế mạnh mà đè cô xuống đất.

"Tiêm Tiêm, tôi muốn ôm em! Tôi muốn ôm em ngay bây giờ!"

Cảm giác không thể ôm cô khiến cho cả người Hạng Chí Viễn vô cùng khó chịu, anh muốn ôm cô.

Bây giờ!

Lập tức!

Hai tay Hạng Chí Viễn bắt đầu vùng vẫy, cổ tay bị trói chặt đến mức rách cả da.

"Shit, cái còng tay này!" Hạng Chí Viễn buông cô ra, khàn giọng mắng chửi.

"..."

Giang Ninh Phiến âm thầm lấy chìa khoá ra, đưa đến trước mặt anh.

"..."

Ánh mắt Hạng Chí Viễn nóng bỏng nhìn cô.

"Ban nãy tôi thuận tay lấy từ trên người Mục Thanh Linh."

Những lời này có chút ngượng ngùng.

Cô trộm chìa khóa là vì để anh dễ chịu một chút, nhưng bây giờ mới lấy ra, dường như ý nghĩa đã thay đổi, mang theo một màu sắc khác...

Hạng Chí Viễn ngớ ra, sau đó tán thưởng: “Đồ ngốc, em còn có chiêu này nữa.”

Giọng điệu vô cùng đắc ý.

Cứ như cô đã làm một chuyện lớn gì hay ho lắm vậy.

“Tôi... thôi bỏ đi.”

Giang Ninh Phiến định giải thích, nhưng suy nghĩ lại, càng giải thích sẽ càng giống như giấu đầu hở đuôi nên thôi không nói nữa.

Cô mở khóa cho tay và chân anh, rồi vứt một bên, ánh mắt dừng lại ở vết thương trên cổ tay anh: “Vết thương anh cần được xử lý một chút.”

“Tôi có rất nhiều vết thương đợi chờ cô y tá giả danh như em xử lý đây!”

Hạng Chí Viễn mím môi quyến rũ, ôm cô từ dưới đất lên, đi về phía chiếc giường đơn duy nhất trong căn phòng tối tăm này.

“Đợi chút, ở đây có camera.” Hai tay Giang Ninh Phiến giữ vai anh.

“Làm sao mà bạn tốt của em – Mục gì đó để cho người khác phát hiện ra cô ta dùng tư hình với tôi mỗi ngày, cô ta đã đập vỡ camera từ lâu rồi.” Hạng Chí Viễn cúi mắt nhìn cô, đôi mắt đầy sự thâm tình khiến cho gương mặt anh quyến rũ hơn.

Anh lại hôn lên đôi môi ấy.

Giang Ninh Phiến mềm nhũn như nước.

Hạng Chí Viễn cúi đầu nói: “Tôi vẫn thích em mặc váy hơn.”

Hôm nay cô tùy ý mặc đồ ở nhà.

“Tại sao?”

“Áo rồi quần, kéo ra rất phiền phức.”

Hạng Chí Viễn ngông cuồng nói,

Anh không thể kéo rách quần áo của cô được, cô còn phải đi ra ngoài.

“Hạng Chí Viễn, anh...”

Những lời trắng trợn của anh làm Giang Ninh Phiến nghẹn lời, muốn nói gì đó nhưng rồi nhìn thấy vết máu trên khóe môi anh lại thôi.

“Sao vậy, muốn mắng cứ mắng, mặt dày, lưu manh, khốn nạn, bỉ ổi...”

“Ừm... Trước đây không phải anh rất ghét tôi mắng anh sao?” Giang Ninh Phiến dịu dàng cất giọng.

“Bây giờ tôi muốn gặp em được lần nào hay lần đó, em mắng tôi tôi cũng thích nghe.”

“...”

Giang Ninh Phiến nghe vậy ngẩn người.

Thì ra, tâm trạng của anh ấy bây giờ là gặp được lần nào hay lần đó...

Anh là nghĩ như vậy cơ.

Tâm trạng Giang Ninh Phiến chùng xuống, tay từ từ nâng gương mặt anh lên, ngẩng đầu hôn lên đó.

Hạng Chí Viễn ôm chặt cô gặm nhấm từng chút một.

Giang Ninh Phiến nằm trên người anh, chủ động cởi quần áo, đột nhiên tay bị Hạng Chí Viễn nắm lấy.

“Sao vậy?”

Giang Ninh Phiến thắc mắc hỏi anh.

“Ra ngoài.” Trong mắt Hạng Chí Viễn đầy sự ham muốn, nhưng lại nghĩ một đằng nói một nẻo: “Tiêm Tiêm, ra ngoài ngay bây giờ! Nghe lời!”

Hạng Chí Viễn vừa nói vừa cài lại cúc áo cho cô, mặc quần áo chỉnh tề cho cô.

Giang Ninh Phiến nhìn thấy thấy đồng tử của anh lúc lớn lúc nhỏ, hiểu ra Maca trong người anh đã phát tác, kiên quyết lắc đầu: “Tôi không đi.”

“Ra ngoài”

Hơi thở của Hạng Chí Viễn bắt đầu không ổn định, nắm ngón tay nắm chặt lấy thành giường ngồi dậy.

“Tôi không muốn!”

“Em muốn thấy bộ dạng xấu xí của tôi sao?” Hạng Chí Viễn cắn chặt răng, trừng mắt nhìn cô, đồng tử mở to, trán đổ mồ hôi: “Tôi muốn em ra ngoài ngay lập tức!”

“Không ra.”

Một khi Giang Ninh Phiến bướng bỉnh thì mười đầu trâu cũng kéo không đi, cô nhanh chóng ngồi dậy, giơ tay lau đi mồ hôi trên mặt anh, trấn an anh: “Nếu như anh đau thì hét lên, đừng có nhịn đó.”

Cô đã thấy qua người bị tiêm Maca, đập đầu vào tường, đập đến chảy máu.

Cô cũng đã thấy qua người không chịu đựng được, cắn mất hai đầu ngón tay của mình...

Cô không thể để anh chịu đựng một mình.

“Tôi không đau! Em đi đi!”

Hạng Chí Viễn cắn chặt răng, giơ tay đẩy Giang Ninh Phiến ra ngoài, hung hăng nói: “Đi!”

Anh không muốn để cô thấy bộ dạng khó coi của mình.

Giang Ninh Phiến suýt nữa đã ngã nhào.

Cô đứng vững lại, nhưng vẫn nhất quyết không chịu đi.

“A”

Hạng Chí Viễn phát ra âm thanh đau đớn, ngã từ trên giường xuống, lăn xuống đất, một tay nắm chặt lấy chiếc sơ mi trên người, mặt trắng bệch như một trang giấy.

Mồ hôi lạnh tuôn ra không ngừng.

Hạng Chí Viễn là một người gãy xương cũng có thể nhẫn nhịn.

Đến nỗi đau mà anh không thể nhịn được thì Giang Ninh Phiến không thể tưởng tượng được là đau đến mức nào.

“Không sao đâu.” Giang Ninh Phiến nhào qua ngồi bên cạnh anh, giơ tay lau mồ hôi trên mặt anh: “Tác dụng của Maca sẽ biến mất, nó sẽ qua thôi.”

“A – A – đi! Đi!”

Hạng Chí Viễn gằn giọng, gương mặt diễm lệ nhăn nhó, đầu ngón tay cào rách ngực.

“Anh đừng làm tổn thương mình.”

Giang Ninh Phiến nắm chặt tay anh, ngăn anh làm ra chuyện có hại cho thân thể mình.

Tác dụng của Maca càng lúc càng mạnh...

Hạng Chí Viễn phất tay cô, đồng tử bắt đầu co giật, thân hình cao lớn đau đớn đến lăn lộn dưới đất, bộ dạng vô cùng thảm hại.

“Hạng Chí Viễn, Hạng Chí Viễn...”

Trái tim Giang Ninh Phiến thắt chặt lại.

Cô bò đến bên cạnh anh, bất lực nhìn anh, anh khàn giọng gầm gừ như một con dã thú đang rên rỉ.

Hạng Chí Viễn lại nắm chặt ngực mình.

“Đừng”

Lần này Giang Ninh Phiến kịp thời dùng tay mình đỡ lấy.

Những ngón tay của anh cào mấy đường lên cánh tay cô...

“...”

Giang Ninh Phiến cắn răng chịu đựng.

Như bị cứa vài nhát dao cùng lúc, da bị cứa dữ dội.