Làm chuyện chủ động mà trước giờ cô chưa từng làm.
Hình xăm bắt mắt trước ngực anh, là khắc tên của cô.
Hạng Chí Viễn mặc cô tuỳ ý cởi nút áo của mình, giọng khàn đi, mang theo vẻ không dám tin, giọng nói khêu gợi vang lên rất khẽ: “Tiêm Tiêm, nói cho tôi biết, tôi đã giam cầm được trái tim của em chưa?”
Anh hỏi cẩn thận vô cùng.
Hoàn toàn chẳng dám xác nhận.
Giang Ninh Phiến nhìn gương mặt đẹp trai của anh rồi vòng hai tay qua cổ kéo anh lại gần mình, chăm chú nhìn gương mặt ngày càng gần của anh, dâng nụ hôn của mình lên…
Cô không thể cho anh đáp án.
Nhưng vào lúc này, cô dùng chính hành động của mình để nói cho anh biết.
Hạng Chí Viễn không hỏi thêm gì nữa, anh phủ môi mình lên môi cô, đổi khách thành chủ…
Anh mạnh mẽ như vũ bão mà cướp đoạt mọi thứ của cô.
Cơn kích tình qua đi, cơn buồn ngủ ngày càng cách xa bọn họ.
Hạng Chí Viễn ngồi ở đầu giường, đôi mắt mang theo ý cười nhìn Giang Ninh Phiến đang ngồi bên cạnh xử lý miệng vết thương của anh.
Giang Ninh Phiến đang tập trung thì thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng cười ngốc nghếch như một đứa trẻ ấu trĩ phát ra từ Hạng Trí Viễn, chẳng giống anh chút nào…
Giang Ninh Phiến dùng băng gạc quấn tay anh lại.
Cô đã từng học qua điều dưỡng, làm y tá nhỏ thì vẫn dư dả.
“Anh cười gì đó?” Nghe thấy tiếng cười của anh, Giang Ninh Phiến không nhịn được hỏi, ánh mắt mang theo vẻ dịu dàng hiếm thấy.
“Không biết nữa, cứ muốn cười vậy đó.”
Hạng Chí Viễn cười nói, vươn tay vuốt ve gương mặt cô.
Giang Ninh Phiến không chống cự, đưa mặt dán vào bàn tay ấm áp của anh, cảm nhận đường vân trên bàn tay của anh, băng bó cho xong tay phải của anh.
Tay của Hạng Chí Viễn bị quấn đến mức chỉ lộ ra năm ngón tay, cả bàn tay đều bị băng gạc bao phủ.
“Chăm sóc tốt lắm, đáng được trả tiền boa.” Hạng Chí Viễn nhìn tay của mình.
Anh hiếm khi được hộ lý chăm sóc cẩn thận như vậy.
“Vậy lấy ra đây.”
Giang Ninh Phiến vươn tay về phía anh, nở một nụ cười dịu dàng, khoé môi cong lên thành một vòng cung xinh đẹp và trong sáng.
Hạng Chí Viễn dứt khoát cúi đầu xuống hôn lên lòng bàn tay của cô.
“Dơ, tôi dùng nước khử trùng rửa tay đó.” Gianh Ninh Phiến vội rụt tay về.
Hạng Chí Viễn bắt lấy tay cô kéo qua rồi lại hôn lên: “Không dơ đâu, trên người em chỗ nào cũng là nơi sạch sẽ nhất.”
Giang Ninh Phiến nghe anh nói mà nóng hết cả mặt: “Anh học thả thính ở đâu vậy?”
Dẻo mồm dẻo miệng đến thế.
Cao thủ trong cao thủ.
“Thích nghe không?” Hạng Chí Viễn không trả lời mà hỏi ngược lại, một tay nắm chặt lấy tay cô không chịu buông ra.
Bộ dạng này của anh hệt như thằng nhóc mới lớn lần đầu biết yêu.
Cảm xúc vui vẻ gì cũng đều viết hết lên mặt.
Giang Ninh Phiến cười, không trả lời, cách một cái chăn ngồi lên đùi anh.
Con ngươi của Hạng Chí Viễn trầm xuống, tưởng là cô muốn làm thêm lần nữa, lập tức ôm cô vào lòng, cúi đầu ngậm lấy môi của cô, xúc cảm mềm mại khiến anh không thể dừng lại.
“Ưm…”
Giang Ninh Phiến chỉ đành cùng anh thực hiện một nụ hôn sâu kiểu Pháp nóng bỏng.
Ánh mắt của Hạng Chí Viễn ngày càng trở nên sâu thẳm, anh ôm lấy cô rồi muốn đè cô xuống giường, Giang Ninh Phiến vội lùi lại, đặt ngón trỏ lên bờ môi mỏng của anh, khẽ hỏi: “Anh có đói không?”
“Em đói rồi sao? Tôi đi làm bữa khuya cho em.”
Hạng Chí Viễn lập tức ngồi dậy, vén chăn muốn xuống giường.
Giang Ninh Phiến ôm lấy cánh tay của anh từ phía sau, ngăn anh lại: “Để tôi làm cho, tay anh còn đang bị thương đó.”
“...”
Một chân của Hạng Chí Viễn đã xỏ vào dép, nghe vậy thì quay đầu nhìn cô với vẻ ngạc nhiên.
Cả người đều cứng đờ.
Anh nhìn cô ngây ngốc như một người gỗ.
“Anh sao thế, sao lại nhìn tôi như vậy? Ngày đầu tiên quen tôi à?” Giang Ninh Phiến ngồi thẳng người, vươn tay về phía anh, ra vẻ nghiêm trang nói: “Xin chào, tôi tên là Giang Ninh Phiến, biệt danh là Tiêm Tiêm, tụi mình làm bạn nha?”