“Không đúng.” Cô Minh Thành chợt phản ứng lại sau cú sốc, nói với Giang Ninh Phiến: “Lần trước hai mươi tấn hàng của chúng ta bị giam giữ, chị Phiến đã biết trước. Rồi đến lần này chúng ta giết hai người của AN, chị Phiến vô cùng xúc động, còn muốn lập bia mộ cho bọn họ…”
Tiêu rồi.
Ngay cả Cô Minh Thành cũng trở nên thông minh hơn.
“...”
Giang Ninh Phiến yên lặng lắng nghe.
Có vẻ như hôm nay cô không thể tránh khỏi.
“Chị Phiến, đừng nói là… Chị thật sự là người do AN phái tới?” Cô Minh Thành khó mà tin được hỏi.
Hạng Chí Viễn không nói lời nào, trên mặt đầy khói mù.
Bóng tối xung quanh anh cũng càng lúc càng đậm.
Mục Thanh Linh nhìn Giang Ninh Phiến, lại nhìn đến sắc mặt âm u của Hạng Chí Viễn, đã sợ đến mặt mày trắng bệch.
“Cậu Hạng!”
Lúc này Cố Cảnh Thâm bước tới và quỳ xuống bên cạnh Hạng Chí Viễn: “Cậu Hạng, tôi biết đây là người phụ nữ mà anh hết mực cưng chiều, nhưng lần này Khương Phú Chiếu đi vào có thể sẽ phải nằm để trở ra, chúng tôi làm việc bán mạng cho cậu Hạng mà không hề tính toán, tuy nhiên không thể để cho các anh em chết một cách không rõ ràng như thế được!”
Đám đàn em thấy vậy thì cũng rối rít quỳ xuống.
Quỳ đầy cả phòng khách.
Một mảng màu đen dùng cách thức hèn mọn nhất để tạo áp lực cho Hạng Chí Viễn.
Hạng Chí Viễn im lặng không lên tiếng, ánh mắt nguy hiểm nhìn vào Giang Ninh Phiến, chẳng qua chỉ là nhìn, không hề có sự yêu thương nuông chiều như thường lệ.
“Ha.”
Giang Ninh Phiến nhìn đám đàn em quỳ đầy đất, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên nụ cười giễu cợt: “Những người đàn ông như các người xảy ra chút chuyện thì đổ cả chậu phân lên một người phụ nữ như tôi, đúng là có triển vọng đó.”
Khuôn mặt Hạng Chí Viễn vẫn lạnh lùng, không nói nửa chữ.
“Không phải chúng tôi muốn nghi ngờ chị, nhưng rất khó để lí giải cho nhiều sự trùng hợp đến như vậy…” Cô Minh Thành đứng bên cạnh nói.
Anh ta cũng không hy vọng chị Phiến là kẻ nằm vùng.
Cậu Hạng đã tìm cô suốt mười năm.
Người phụ nữ mình tìm kiếm mười năm lại ở đây làm nội gián điều tra mình, cậu Hạng chắc hẳn sẽ suy sụp lắm.
“Chẳng lẽ số ma túy và súng ống đạn dược lần trước chỉ nói cho một mình tôi biết thôi sao? Các anh có nhiều người đi giao hàng nhận hàng như vậy, khó có thể bảo đảm rằng sẽ không có trung gian giúp nội gián lọt vào.”
Giang Ninh Phiến lạnh lùng nói, trái tim căng thẳng gần như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Tuy nhiên bây giờ cô chỉ còn cách cứng rắn giả vờ.
Không giả vờ được cũng phải cố mà làm, nếu không sẽ chỉ có một con đường là chết.
Cố Cảnh Thâm quỳ ở bên cạnh nghe cô nói như vậy, không khỏi hùng hổ dọa người hỏi: “Vậy xin hỏi cô Giang giải thích thế nào về việc có nhiều sự trùng hợp đến như vậy?”
“Được rồi, tôi sẽ giải thích cho các anh.”
Giang Ninh Phiến biết nếu cô không làm chút gì đó thì không thể nào rửa sạch được mối nghi ngờ.
Mà nếu không tẩy sạch thì cô sẽ chết rất thảm.
Giang Ninh Phiến cúi người xuống, nhặt hộp lắc xí ngầu thủy tinh bên cạnh viên xúc xắc đá quý trên bàn trà lên, hộp lắc xí ngầu thủy tinh được chế thành hình dạng khác thường, giống như một chai rượu nhỏ.
Cô gõ hộp lắc xí ngầu thủy tinh vào một góc của bàn trà, đập ra một lỗ hổng.
Cô đứng thẳng người dậy.
Tất cả mọi người đều chăm chú nhìn cô không chớp mắt, nhìn xem cô định làm gì.
Giây tiếp theo, Giang Ninh Phiến liếc nhìn Hạng Chí Viễn, không nói lời nào cầm hộp lắc xí ngầu nện xuống đầu mình mà chẳng hề do dự.
Ánh mắt của cô đầy quyết tâm.
Ai nấy đều rất ngạc nhiên, nhưng vẫn tiếp tục giữ im lặng, để mặc cho Giang Ninh Phiến tự hủy hoại mình…
Một bóng người cao lớn đột nhiên chắn trước mặt cô.
“Xoảng…”
Hộp lắc xí ngầu thủy tinh ngay lập tức vỡ vụn, những mảnh vỡ thủy tinh rơi xuống trước mắt Giang Ninh Phiến.
Khúc xạ ra ánh sáng trong suốt.
Khiến cho đôi mắt cô đau nhói.
Toàn bộ phòng khách im lặng không tiếng động, chỉ còn lại sự yên tĩnh.
“Cậu Hạng…”
Đám người Cố Cảnh Thâm, Cô Minh Thành, Mục Thanh Linh đều bị dọa đến ngơ ra.
Cả Giang Ninh Phiến cũng ngây dại.