Dao nĩa bằng bạc trong tay Giang Ninh Phiến hung hăng cắt qua đĩa trắng, phát ra tạp âm rất khó nghe.
Sắc mặt của cô trắng bệch.
"Chói tai quá, cô làm gì vậy?" Mục Thanh Linh che tai mình lại.
"Là hai thành viên nào đã mất tích?"
Giang Ninh Phiến hỏi, giọng nói của cô gần như tắc nghẽn trong cổ họng.
"Chính là Thiệu Việt Khiêm và Vương Văn Dũng, hai người cùng đợt huấn luyện với chúng ta đó." Mục Thanh Linh nhẹ giọng nói: "Khi ấy luyện tập leo núi, cô bị rơi xuống, không phải hai người bọn họ còn cứu cô lên sao?"
Còn không phải vì thấy bộ dạng Giang Ninh Phiến xinh đẹp, chân lại dài, cả ngày cứ vây xung quanh cô như ruồi bọ vậy.
"..."
Là bọn họ!
Mặc dù Giang Ninh Phiến bất hòa với Mục Thanh Linh, nhưng lại chẳng có mâu thuẫn gì với các thành viên khác, coi như chung sống rất hài hòa.
Nhất là hai người Thiệu Việt Khiêm và Vương Văn Dũng, bọn họ đã từng trợ giúp cô, là bạn của cô.
Giang Ninh Phiến không dám nữa chần chờ nữa, cô bỏ lại dao nĩa rồi lập tức chạy ra ngoài…
Nhà họ Hạng có hơn mười căn biệt thự lớn, Giang Ninh Phiến không thể xác định được Hạng Chí Viễn đang ở nơi nào, cô chỉ có thể chạy đi tìm từng căn từng căn một, hỏi thăm những tên đàn em trông coi biệt thự.
Lần đầu tiên cô cảm thấy nhà họ Hạng thật sự là quá lớn.
Cô dùng hết tất cả sức lực chạy khắp khu biệt thự, lại cảm thấy như thể không có điểm cuối vậy.
Cô không dám tưởng tượng, Hạng Chí Viễn căm thù tổ chức AN như vậy, nếu đã bắt được đám người Thiệu Việt Khiêm thì sẽ thế nào.
Giang Ninh Phiến chạy đến mức hai chân đều nóng lên.
Cuối cùng trước một căn biệt thự có đàn em nói cho cô biết: "Cậu Hạng đang ở bên trong đấy chị Phiến."
"Cảm ơn."
Giang Ninh Phiến nói một câu cảm ơn rồi xông thẳng vào trong.
Bên trong biệt thự có đầy đàn em, bọn họ nhìn thấy Giang Ninh Phiến thì đều đồng loại cúi đầu: "Chị Phiến."
Hiện giờ địa vị của Giang Ninh Phiến ở nhà họ Hạng chỉ đứng sau Hạng Chí Viễn, đó đều là do Hạng Chí Viễn chiều chuộng mà ra.
"Hừ, hai tên phế vật này, yếu ớt không chịu được mấy đòn."
Giọng nói đầy khinh thường của Minh Thành truyền đến.
Giang Ninh Phiến tiến lên, cô đẩy đám đàn em đứng thành một vòng ra.
Một đường đi thẳng vào trong, chân đạp phải một bàn tay đầm đìa máu tươi.
"..."
Giang Ninh Phiến ngơ ngác mà nhìn về phía mặt đất, chỉ thấy hai thi thể bị đánh đập đến máu tươi lai láng đang nằm rạp trên đất.
Đúng là Thiệu Việt Khiêm và Vương Văn Dũng, hai thành viên của tổ chức AN.
Bạn của cô…
Rõ ràng là mới vừa bị đánh chết, máu tươi trong miệng hai người vẫn còn đang chảy ra ngoài, dọc theo sàn nhà mà chảy đến bên chân cô.
Chết rồi!
Cô không đi qua đó, cô không đến kịp. Nếu vừa rồi khi cô vừa nghe thấy lời nói của Minh Thành đã chạy ngay đến đây, có lẽ sẽ không xảy ra tình trạng như vậy…
"Tiêm Tiêm, sao em lại tới đây?"
Hạng Chí Viễn vốn đang ngồi trên sô pha bằng da thật, một tay còn che mũi mình lại, không muốn ngửi thấy mùi máu tươi gay mũi kia.
Nhìn thấy Giang Ninh Phiến, anh vội vàng đứng lên, đi nhanh qua.
Hạng Chí Viễn vươn một tay kéo Giang Ninh Phiến vào lòng mình, bàn tay to che lại đôi mắt của cô, không cho cô nhìn thấy cảnh tượng bạo lực đầy máu tanh như vậy.
"Tôi… tôi đến tìm anh lấy thuốc…"
Sắc mặt Giang Ninh Phiến tái nhợt, cô vô lực tìm cái cớ.
Hạng Chí Viễn đưa mắt ra hiệu cho Minh Thành, Minh Thành lập tức quát về đám đàn em bên cạnh: "Đưa thi thể xuống đi!"
"Được rồi, không có việc gì nữa."
Hạng Chí Viễn buông bàn tay to ra, hai tay anh đè đầu cô, hôn nhẹ lên trán cô, rồi lại hôn lên môi cô, nhìn thấy ánh mắt tràn đầy kinh hoàng của cô, anh đau lòng nói: "Bị dọa rồi hả?"
Bị dọa rồi hả?
Hai người bạn hiếm hoi của cô bị anh đánh chết tươi, thế mà anh lại còn hỏi cô có phải bị dọa rồi không…
"Vì sao lại giết bọn họ?" Giang Ninh Phiến rũ mắt nhìn xuống mặt đất.
Trên sàn nhà vẫn còn lưu vết máu do kéo lê, tất cả đều nồng nặc mùi máu tươi.
Là máu của bạn cô.
"Bọn họ là người của tổ chức AN, Minh Thành vừa mới điều tra ra."
Hạng Chí Viễn nói.
Giọng điệu của anh đúng lý hợp tình cứ như thể hai người kia đều xứng đáng bị đánh chết vậy.