Cô Vợ Cưng Sủng Của Hắc Đế

Chương 197




"..."

Làm em gái anh!

Giang Ninh Phiến cô thề, nếu cô mà còn thương cảm cho Hạng Chí Viễn một lần nữa, cô sẽ không mang họ Giang!

Cô đẩy Hạng Chí Viễn ra, Hạng Chí Viễn lại thuận thế mà hung hăng đẩy cô ngã vào bên cạnh bồn tắm.

Một vòng thế công mới sắp ập đến…

Ngày sinh nhật của Hạng Chí Viễn, hai người cứ vượt qua bằng việc ** trong phòng tắm.

Sáng sớm, Giang Ninh Phiến vừa tỉnh dậy là đã đi khắp nơi tìm thuốc tránh thai, kết quả có làm thế nào cũng không tìm được.

"Tìm thứ gì đó?"

Hạng Chí Viễn đi từ bên ngoài vào, nhìn thấy căn phòng của mình loạn cào cào hết cả lên thì nhíu mày.

Không kìm nén được bệnh ám ảnh sạch sẽ.

"Đưa tôi thuốc tránh thai." Giang Ninh Phiến vọt tới trước mặt anh, đưa tay ra với anh.

"Quyên góp cho hiệp hội kế hoạch hoá gia đình rồi." Hạng Chí Viễn nở nụ cười không đàng hoàng với cô, khuôn mặt diêm dúa, anh nói rất dõng dạc: "Làm việc thiện."

"..."

Một tên đầu đảng của Địa Ngục Thiên như anh mà làm việc thiện chó má gì cơ chứ!

"Em cần que thử thai thì tôi có thể lập tức đưa cho em." Hạng Chí Viễn nâng tay lên, khều khều cằm cô.

"Tôi muốn thuốc tránh thai." Cô không muốn trong bụng mình thật sự mang thai đứa con của Hạng Chí Viễn.

"Bữa sáng đã nấu xong, xuống nhà ăn ăn sáng trước đi."

Hạng Chí Viễn kéo cô vào lòng mình rồi sải bước đi ra ngoài.

Hoàn toàn nói không thông được với anh.

Giang Ninh Phiến đảo mắt, chỉ đành xuống nước mắt nói với anh: "Hạng Chí Viễn, tối qua chúng ta đều uống không ít rượu, nếu lỡ như có cục cưng, vậy cục cưng có thể khỏe mạnh sao?"

Hôm qua bọn họ làm chuyện đó bên hồ, lại còn trong phòng tắm, nhưng cũng không hề dùng biện pháp an toàn nào.

Mà từ trước đến nay anh cũng không thèm làm, đều là để cô uống thuốc.

"..."

Mang thai cục cưng sau trận “mây mưa” trong cơn say.

Hạng Chí Viễn ôm cô, vừa đi vừa tự hỏi.

Thấy có tác dụng, Giang Ninh Phiến rèn sắt khi còn nóng: "Có thể sẽ là một đứa thiểu năng đó."

"..." Lông mày của Hạng Chí Viễn lập tức nhíu lại.

"Cũng có thể đầu nhỏ, mắt ti hí, sứt môi, mặt bẹp, trán dô, lùn, trái tim hay chân tay dị dạng."1

"..." Sắc mặt của Hạng Chí Viễn đều tối sầm.

"Tôi là y tá, anh không hiểu rõ những thứ này bằng tôi đâu."Vẻ mặt Giang Ninh Phiến nghiêm túc: "Hơn nữa sau này hệ thống trung khu thần kinh của đứa bé cũng có thể sẽ…"

"Được rồi, để tôi bảo Minh Thành đi mua thuốc."

Hạng Chí Viễn không chịu được nữa đánh gãy lời cô, anh nghiêm mặt nhìn cô: "Em cứ trù con chúng ta như vậy sao?"

Sớm biết thế, tối qua không nên cho cô uống rượu.

"..."

Cho dù tối qua thực sự có đứa nhỏ, hiện tại cũng chỉ là một con **** ***** mà thôi.

Giang Ninh Phiến âm thầm nghĩ, lần này uống thuốc, về sau nhất định cô sẽ cẩn thận gấp một trăm hai chục ngàn lần, không thể lại để Hạng Chí Viễn chạm vào người cô nữa…

Nếu không, với độ nhiệt tình trong loại chuyện này của Hạng Chí Viễn, cô mà không uống thuốc thì rất nhanh sẽ mang thai ngay.

Hạng Chí Viễn ôm Giang Ninh Phiến đi về phía nhà ăn.

"Cậu Hạng, bên ngoài có một y tá xưng là bạn của cô Giang đến thăm."

Tình Tình mặc váy hầu gái màu xanh trắng đi đến trước mặt bọn họ đưa một tấm thẻ hành nghề y tá lên.

Bất ngờ là hình trên tấm thẻ ý tá chính là Mục Thanh Linh.

Mái tóc bob ngắn của cô ta cực kỳ ấn tượng.

Nhìn thấy Mục Thanh Linh, sắc mặt của Giang Ninh Phiến lập tức trở nên khó coi.

"Vẻ mặt này của em cũng không giống như bộ dạng khi nhìn thấy ‘bạn tốt’."

Hạng Chí Viễn rũ mắt nhìn cô, vẻ mặt như cười như không.

"Vậy nên có bộ dạng thế nào?" Giang Ninh Phiến lạnh nhạt, cô nói với Tình Tình: "Để cô ta vào đi."

Đúng lúc cô cũng muốn biết thương thế của An Vũ Dương thế nào rồi.

Ngày đó ở tiểu khu Lục Đảo, anh ta bị đánh cho mình đầy thương tích, không biết khôi phục như thế nào rồi.

Cô chỉ tò mò muốn biết mà thôi, không phải lo lắng.

"Vâng thưa cô Giang." Tình Tình đi ra ngoài.