Giang Ninh Phiến từ kinh ngạc phục hồi tinh thần, điều chỉnh tư thế ngồi xuống.
Không khí bên ngoài mới mẻ hơn nhiều so với bên trong.
Trong đình viện, suối phun đang phát ra âm nhạc tại, sáng lấp lánh dưới ánh nắng rực rỡ, phun ra đủ loại hình dáng theo tiết tấu tiếng đàn piano.
Giang Ninh Phiến nhìn về phía xa xa, cô Minh Thành vẫn mang bọn đàn em vận chuyển súng ống đạn dược.
"Sao thế, muốn chơi súng sao?" Hạng Chí Viễn ngồi xuống trước mặt cô, nhìn theo tầm mắt của cô một cái.
"Không muốn."
Từ trước đến nay cô đều không thích nghịch súng.
Giang Ninh Phiến rũ mắt, nhìn tay mình bị Hạng Chí Viễn nắm lấy cách bàn ăn dài, ánh mắt hơi tối, không nhịn được hỏi: "Hạng Chí Viễn, tôi có một vấn đề muốn hỏi anh."
"Hỏi đi." Hạng Chí Viễn nâng tay cô lên, tầm mắt quan sát một cách chăm chút.
Đại khái lại đang kiểm tra xem móng tay cô có dài không.
"Anh trắng trợn như vậy, anh chạm vào súng ống đạn dược, ma túy anh cũng chạm vào, kinh doanh hộp đêm, ** anh cũng có sở kinh doanh, anh đi bàng môn tả đạo, sẽ không sợ có một ngày rơi vào vực sâu sao?"
Giang Ninh Phiến nhìn chăm chú vào mặt anh và hỏi.
Giống như anh chụp hình vì cô, mãi mãi đứng trong song sắt.
Anh cũng chưa từng nghĩ tới chuyện mình sẽ có kết quả như vậy sao?
"Sợ ư?"
Đối với vấn đề này, Hạng Chí Viễn khịt mũi coi thường, tầm mắt từ tay cô chuyển tới khuôn mặt cô, nụ cười nhạt bên mép anh trở nên nhạt dần, nói như có điều suy nghĩ: "Có lẽ hiện tại tôi đã bắt đầu sợ."
Từ đầu đến cuối ánh mắt anh đều dừng trên người cô, nóng bỏng như muốn thiêu đốt vậy.
"..."
Giang Ninh Phiến sợ run hai giây, mới bừng tỉnh hiểu ý của anh.
Bởi vì cô, anh bắt đầu sợ sao?
"Tiêm Tiêm, nếu như thật sự có một ngày tôi thất bại, rơi vào kết cục chó cũng không để ý tới." Ánh mắt Hạng Chí Viễn thật chăm chú nhìn cô, dừng một chút mới tiếp tục nói: "Em sẽ đau lòng vì tôi sao?"
Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy giọng điệu của Hạng Chí Viễn Không xác định như vậy.
Anh vẫn luôn luôn có thể nói ra câu nghi vấn và câu trần thuật một cách bá đạo.
"..."
Giang Ninh Phiến im lặng, cô thật sự không biết trả lời như thế nào.
"Có khó trả lời như vậy sao?"
Sự yên lặng của cô làm anh đau nhói.
Giống như một con dao nhọn rạch trong lồng ngực anh.
"Thật sự xin lỗi, không đến ngày đó, tôi không biết." Giang Ninh Phiến Đáp lại một cách thành thực.
Đến ngày đó, cô nên vui vẻ vì trên thế giới thiếu một người xấu, hay là vì khổ sở vì thiếu một người đàn ông nhớ cô mười mấy năm?
"Cũng đúng." Hạng Chí Viễn cười một tiếng, nụ cười bên mép cũng không bao nhiêu độ cong, tay nắm chặt tay cô: "Biết đâu cuộc đời Hạng Chí Viễn đều ở đỉnh."
Anh sẽ không từ trên vách đá té xuống.
"..."
Giang Ninh Phiến im lặng.
"Nếu quả thật có một ngày như vậy, chắc chắn tôi để em nhớ người đàn ông Hạng Chí Viễn này đến kiếp sau." Hạng Chí Viễn chắc như đinh đóng cột: “Tôi chắc chắn."
"Thật không?"
Nhớ đến kiếp sau ư?
Cô không hiểu anh lấy đâu ra tự tin.
Một đám nữ giúp việc ăn mặc trang phục hầu gái màu xanh trắng đan xen đi về phía bọng họ, cầm đầu là Tình Tình, hai tay mỗi người đều bưng hộp giấy.
"Cậu Hạng, đã mang đồ đến."
Tình Tình đặt hộp giấy trên bàn ăn, nữ giúp việc còn lại cũng buông xuống theo.
"Đi xuống đi." Hạng Chí Viễn phất tay.
"Vâng thưa cậu Hạng." Tình Tình âm thầm làm một động tác cố lên với Giang Ninh Phiến, sau đó rời đi với những nữ giúp việc khác.
Cố lên cái quỷ gì?
Giang Ninh Phiến khó hiểu, Hạng Chí Viễn úp ngược hộp giấy lên trên bàn ăn.
Đồ đạc bên trong đổ ra một bàn.
Sau đó Giang Ninh Phiến lập tức biết được Tình Tình để cô cố lên cái gì…
Một bàn que thử thai.