Không giải thích được.
Giang Ninh Phiến không để ý tới anh ta, vén chăn lên nằm xuống giường.
Đêm đã về khuya.
Hạng Chí Viễn bưng bữa ăn tối đến ngồi xuống bên mép giường của cô, khẽ vỗ lên gò má cô: “Tiêm Tiêm, ăn cơm.”
Giang Ninh Phiến bị anh cưỡng ép kéo dậy, Hạng Chí Viễn bưng vừa bát sứ nhỏ vừa cầm muỗng bạc múc cháo, đưa lên bên miệng thổi nguội bớt rồi mới đưa đến bên miệng cô: “Há miệng.”
Giang Ninh Phiến không ăn, đưa tay ra muốn nhận lấy cái bát, tự mình ăn.
“Để tôi.” Hạng Chí Viễn cương quyết nói, đưa cái muỗng bạc đến bên miệng cho cô ăn.
Giang Ninh Phiến khẽ khép mí mắt, không nhìn thứ tình cảm nồng nàn trong mắt của anh, thẫn thờ ăn từng miếng từng miếng cháo thịt nạc trứng muối anh đút cho.
Cô thực sự đói bụng.
Từ sau khi trốn vào căn hộ nhỏ, ngoại trừ bát mì ăn ngâm đến nở nát ra, cô cũng không ăn thêm bất cứ thứ gì nữa.
“Trước đây em chưa từng ăn nhiều như vậy”
Hạng Chí Viễn nhìn thấy đáy bát trống không, chân mày không kiềm chế được nhíu lại.
Hai ngày nay cô không hề ăn cơm sao?
Tại sao lại đói thành như vậy.
“...”
Giang Ninh Phiến ngồi ở đầu giường, không nhịn được lại cuộn tròn thân thể, ôm đầu gối của chính mình, tạo thành tư thế tự bảo vệ bản thân.
Nhìn thấy cô như vậy, Hạng Chí Viễn cảm thấy đau lòng, bưng ly sữa chua dâu tây lên: “Em ăn đủ lượng cháo rồi, không thể ăn nhiều hơn, ăn thêm chút đồ ngọt đi.”
Giang Ninh Phiến không nói gì.
Hạng Chí Viễn vô cùng kiên nhẫn đút từng chút từng chút một cho cô, cho đến khi cô ăn hết sạch cả ly sữa chua, anh mới không để cho cô ăn thêm nữa.
Nếu ăn thêm, dạ dày của cô sẽ không thoải mái.
“Được rồi, không ăn nữa.” Hạng Chí Viễn xé một gói khăn giấy ướt lau môi giúp cô, giọng điệu cưng chiều mà gợi cảm: “Tôi biết em muốn đi ngủ, nhưng tôi giúp em lau qua người một chút trước hẳn ngủ tiếp.”
Anh có bệnh sạch sẽ, không tắm mà đi ngủ là điều rất khó có thể tha thứ.
Lau người...
Mỗi lần Hạng Chí Viễn lau người cho cô đều sẽ táy máy tay chân một phen.
Cô bị ép phải nằm xuống.
Hạng Chí Viễn bưng một chậu nước từ trong phòng tắm ra, nhúng chiếc khăn lông vào trong làn nước còn đang bốc lên hơi nóng, khom người đứng trước giường, vừa đỡ lấy chiếc khăn lông đã được mở ra, vừa cởi đai lưng trên áo ngủ của cô, kéo rộng vạt áo ra.
Trên khắp người cô dán đầy những miếng băng gạc màu trắng to nhỏ.
Thấy vậy, ánh mắt anh hiện lên vẻ phiền muộn.
Anh cầm chiếc khăn lông nóng ấm, né tránh những vết thương trên người Giang Ninh Phiến, bắt đầu lau người, đầu ngón tay đụng phải làn da trắng nõn và bóng loáng của cô.
Giang Ninh Phiến nằm trên giường, thân thể vì kháng cự mà co lại, quay mặt về phía bên trong, không thể nhìn thẳng anh.
Cô đã buông bỏ nỗi căm hận đối với Hạng Chí Viễn, nhưng thật lòng cô vẫn không thể tiếp nhận được sự đụng chạm của anh.
Anh vừa chạm đến cô, cô lại chỉ muốn chạy trốn, chỉ muốn phản kháng.
“Tiêm Tiêm, làm sao thế?” Hạng Chí Viễn cau mày.
“...”
Giang Ninh Phiến không hề phát ra bất cứ âm thanh nào, chỉ nhanh chóng thắt chặt đai áo lại, kéo chăn trùm kín lên trên người mình, ánh mắt mê mang thẫn thờ nhìn về phía trước.
Bàn tay của Hạng Chí Viễn cứng đờ ra giữa không trung.
Anh nhớ tới hình ảnh cô không mảnh vải che thân ở trong phòng chứa rưởi và những lời bàn tán của đám người làm trong bếp, cho rằng cô đã chịu tủi thân, bị sợ hãi quá mức, sắc mặt không kiềm được trở nên nặng nề.
Cô không chịu nói đã có chuyện gì xảy ra trong hai ngày này.
Anh không hỏi.
Anh không dám hỏi.
Nếu như nghe thấy đáp án mà anh không muốn nghe thấy, nếu như cô thật sự đã bị tên cầm thú nào đó đụng vào, anh không biết được chính mình sẽ biến thành dáng vẻ như thế nào, không biết bản thân sẽ làm ra chuyện gì.
“Không muốn lau người thì không lau nữa, em ngủ trước đi.”
Giọng nói của Hạng Chí Viễn cũng trở nên hơi cứng ngắc, vươn tay ra vén lại góc chăn cho cô.
Cô quay lưng lại với anh, nằm nghiêng vào phía trong.
Anh chỉ có thể nhìn thấy được suối tóc dài đen nhánh của cô.
“Tiêm Tiêm, bất kể đã xảy ra chuyện gì, em vẫn luôn là góc sạch sẽ nhất ở trong tim tôi.” Anh đứng ở bên mép giường chăm chú nhìn bóng lưng của cô, giọng nói trầm khàn: “Ở bên cạnh tôi, mọi thứ đừng sợ, không ai có thể làm hại em.”