"An Vũ Dương anh đừng quá..."
“Ninh Phiến, cô thật sự ghét tôi đến như vậy sao?” An Vũ Dương ngắt lời cô, giọng nói mang theo nỗi buồn không thể xóa nhòa: “Ghét đến nỗi kéo tôi cùng chết chung sao?”
Anh ta còn có mặt mũi để hỏi câu này à?
Sau khi anh ta đã làm những chuyện này với cô...
Nghe được lời nói của anh ta, Giang Ninh Phiến càng cảm thấy mình sống như một trò đùa, một lúc sau cô mới gằn từng chữ, hỏi lại: "An Vũ Dương, anh có biết cảm giác bị người mình tin tưởng nhất phản bội, ép vào đường cùng là như thế nào không?"
Cô không thể đổi lại thân phận, vĩnh viễn chỉ có thể ở trong căn hộ nhỏ này, không thể rời khỏi thành phố S, còn phải lo lắng bất cứ lúc nào Hạng Chí Viễn cũng có thể tìm thấy cô.
Cô không thể biết chắc Hạng Chí Viễn sẽ làm ra những chuyện điên rồ gì.
"Ninh Phiến..." Giọng nói của An Vũ Dương vẫn đầy vẻ thương cảm như vậy.
“Tôi không muốn lại bị anh dắt mũi nữa, tốt nhất anh nên đổi lại thân phận cho tôi ngay lập tức, nếu không tôi có thể làm ra bất cứ chuyện gì!” Nói xong, Giang Ninh Phiến cúp điện thoại.
Trên khuôn mặt lạnh băng có hai dòng nước ấm nóng chảy dài.
Cô đưa tay lên mặt lau, là nước mắt.
Cô thực sự đã khóc, chuyện đến nước này rồi mà cô vẫn rơi nước mắt vì An Vũ Dương một cách ngu ngốc.
Đây đúng là là sự mến mộ mù quáng...
Giang Ninh Phiến lau nước mắt, cầm mì gói lên, dùng đũa gắp, đưa vào miệng, do úp quá lâu, vị của mì đã quá tệ, rất khó ăn.
Vào tầm này trong quá khứ, Hạng Chí Viễn đã nấu sẵn bữa tối và món tráng miệng phong phú đợi cô.
Sao cô lại nghĩ đến Hạng Chí Viễn.
An Vũ Dương, Hạng Chí Viễn, ai trong số hai người bọn họ đều không phải là người mà cô nên nghĩ đến.
Giang Ninh Phiến vỗ trán, ngồi xuống ghế xoay trái tim, bắt đầu ăn mì gói, cũng không phải lúc trước chưa từng ăn mì gói, nhưng chưa bao giờ cô cảm thấy nó khó nuốt như vậy.
Dạ dày đã được nuôi thành quen, làm sao có thể dễ tính như lúc trước được nữa?
Miễn cưỡng ăn hết gói mì, Giang Ninh Phiến lại nhìn về phía tủ lạnh, cau mày đứng dậy đi vào phòng, mở từng ngăn kéo tủ ra.
Cô lấy ra 356 tệ từ bên trong.
Đây là toàn bộ tài sản hiện tại của cô.
Cầm cự qua tuần này rồi tính tiếp.
Đóng ngăn kéo lại, Giang Ninh Phiến vừa nhìn lên đã nhìn thấy chiếc nhẫn màu mực trên bàn viết chữ, đôi mắt hồ ly đen u ám sắc bén đang nhìn chằm chằm cô...
Hạng Chí Viễn.
Cảm giác rửa ruột không dễ chịu chút nào.
Hôm qua lúc rời đi, ma xui quỷ khiến như nào mà cô đã mang theo chiếc nhẫn này.
Từ nhỏ đến lớn, dường như mỗi khi gặp Hạng Chí Viễn, cô đều như bị ma xui quỷ khiến, làm ra một số việc không thể tưởng tượng nổi.
Cất chiếc nhẫn lại vào túi, Giang Ninh Phiến lấy ra một chiếc mũ lưỡi trai từ trong tủ quần áo đội trên đầu, sau đó lấy ra một chiếc khăn quàng cổ quấn kín mặt mình lại, cầm 356 tệ rời đi.
Giang Ninh Phiến không đi quá xa, cô chọn một siêu thị rất gần tiểu khu Lục Đảo.
Mặc dù An Vũ Dương đã nói rằng tạm thời Hạng Chí Viễn không thể tìm ra cô, nhưng cô không còn tin tưởng vào An Vũ Dương nữa.
Cô thận trọng mặc một chiếc áo hoodie vừa rộng vừa dài, mũ của áo rất rộng, trùm lên mũ lưỡi trai, đeo thêm kính râm, ngụy trang đến mức bản thân cô cũng không thể nhận ra.
Cô đã được nhìn thấy thủ đoạn của Hạng Chí Viễn, sau khi 20 tấn hàng bị chặn, anh có thể nhanh chóng phát hiện ra kẻ đứng sau màn, chứng tỏ thế lực của anh quá lớn, tìm một người thật sự không phải chuyện gì khó với anh.
Cẩn thận là trên hết.
"Tính tiền."
Giang Ninh Phiến mua một thùng lớn mì gói, một túi thức ăn nhanh còn hạn sử dụng lâu lớn và đồ dùng cần thiết của phụ nữ, cô ăn mặc kì quái, trả tiền trong ánh mắt kì lạ của nhân viên thu ngân.
Cô dừng lại ở cửa thang máy của chung cư, đợi thang máy đi xuống.
Cửa thang máy từ từ mở ra trước mặt cô.1
Phương Rin?
Nghĩ chắc là chap sau cj nhà gặp lại anh Hạng quá;-;
16
30/01
Lan Phuong Do
m1 tết bão chap đi tg ạ.đợi mòn mỏi con tim quá
8
30/01