Anh nhắm mắt lại rơi vào hôn mê.
“Anh sẽ không tìm được tôi đâu.”
Giang Ninh Phiến nhẹ giọng nói, ánh mắt dừng lại trên hình xăm ở trước ngực anh, chữ “Tiêm” kia làm đau mắt cô.
Cô không phải là y tá nhỏ Giang Ninh Phiến gì đó, lúc trước cô không trốn, là vì cô muốn ở lại bên cạnh anh để trả thù, muốn tập hợp chứng cứ phạm tội của anh...
Nhưng mà bây giờ, cô không muốn hận anh nữa.
Một thân phận giả nếu muốn biến mất khỏi thế giới này, là điều dễ như trở bàn tay, sao anh có thể tìm được chứ…
Giang Ninh Phiến bước tới đắp chăn lên cho anh, sau đó xoay người mở cửa, nói với Cô Minh Thành đang canh giữ ở ngoài cửa: “Cô Minh Thành, Hạng Chí Viễn uống nhầm thuốc ngủ, mau đưa anh ta đến bệnh viện rửa ruột đi.”
“Cái gì? Uống nhầm thuốc ngủ?”
Cô Minh Thành và mấy tên đàn em lập tức sốt ruột xông vào trong phòng, Cô Minh Thành hét lên: “Mau! Chuẩn bị xe! Chuẩn bị xe!”
Giang Ninh Phiến nghe tiếng động ở sau lưng, trên gương mặt xinh đẹp không có quá nhiều biểu cảm, từ chỗ rẽ của nhà ăn rời đi…
Trên bàn cơm, bữa tối phong phú đã sớm nguội lạnh.
Không giống với đồ ăn của bữa trưa, Hạng Chí Viễn lại một lần nữa làm cho “ba mẹ” của cô một bữa tối.
“…”
Giang Ninh Phiến ngơ ngẩn nhìn, hốc mắt đã có hơi cay cay.
Cô làm như vậy là đúng mà, có phải không?
Bất kể như thế nào, Hạng Chí Viễn vẫn là người đàn ông đầu tiên chịu vì cô mà nấu cơm cho “ba mẹ” của cô, có lẽ sau này, cô sẽ không gặp được người đàn ông nào như vậy nữa...
Chỉ dựa vào điều này, cô cũng sẽ không lại tiếp tục cố chấp hận anh nữa.
“Nhanh lên! Nhanh lên! Mau mở cửa xe ra nhanh!”
Giang Ninh Phiến xoay người, lập tức nhìn thấy Cô Minh Thành đang cõng Hạng Chí Viễn ra bên ngoài, dưới tình thế cấp bách cũng không để ý tới cô.
Giang Ninh Phiến nhìn bóng lưng của Hạng Chí Viễn, ánh mắt có sự kiên định mà trước nay chưa từng có.
Cô nói được là làm được.
Hiện tại, bất kể anh sống hay chết, ân oán giữa hai người bọn họ đều sẽ được xóa bỏ toàn bộ.
Từ giờ trở đi, ai đi đường nấy, không gặp lại nữa.
Nghĩ đến đây, Giang Ninh Phiến dứt khoát xoay người, đi về hướng ngược lại với đám người Cô Minh Thành.
Dưới tòa nhà họ Giang có một lối đi ngầm dưới đất, cô có thể thông qua lối đi ngầm này dễ dàng rời đi…
Chỉ cần không phải là ở nhà họ Hạng, Giang Ninh Phiến muốn chạy trốn thì đúng là dễ như trở bàn tay.
Đêm, càng lúc càng khuya.
Giang Ninh Phiến mặc bộ đồ thể thao, mái tóc dài được cột cao đi ở dưới ngọn đèn đường sáng ngời, đôi tay cắm ở trong túi, trên đường người và xe vội vàng đi lại…
Thoáng cái đã hơn nửa năm.
Cô chưa làm được việc gì to tát, chỉ mới đánh Hạng Chí Viễn một trận, chặn hai mươi tấn hàng của anh, trước khi đi còn cho anh uống tận hai mươi viên thuốc ngủ…
Giang Ninh Phiến ngồi trên tàu điện ngầm, đến phía nam thành phố S.
Từ sau khi mười chín tuổi, ngoại trừ thời gian cô ở suốt trong trại huấn luyện của tổ chức ra, thời gian còn lại chính là ở trong căn hộ nhỏ mà An Vũ Dương bố trí cho cô.
Giang Ninh Phiến đi vào tiểu khu Lục Đảo, ấn thang máy lên tầng trên.
Đi tới cửa căn hộ của mình, Giang Ninh Phiến ấn mật mã đi vào, trong bóng tối, một tiếng động rất nhỏ khiến cho thần kinh của cô nhanh chóng trở nên cảnh giác.
Không bật đèn, Giang Ninh Phiến dán lên vách tường xoay người một cái, lấy từ trong ngăn kéo tủ ra một khẩu súng lục, đôi tay nghiêng ở bên eo giữ chặt lấy báng súng, trong bóng tối cô nhạy bén mà không tiếng động đi về phía phát ra tiếng vang...
Bỗng nhiên.
Cô nhìn thấy một chút nguồn sáng.
Trước cửa sổ lớn sát đất, ánh trăng và ánh đèn ở bên ngoài mờ mờ chiếu vào, một bóng người nằm ở trên ghế mát xa trước cửa sổ.
Là An Vũ Dương.
Anh ta lẳng lặng nằm ở đó, trên người mặc bộ đồ trong nhà màu trắng, hai mắt nhắm lại, trong tai nhét tai nghe màu trắng, dây tai nghe kéo ra rất dài, mơ hồ có tiếng nhạc phát ra từ trong tai nghe, vang lên giữa không gian yên tĩnh…