"Bác trai bác gái yên tâm, cháu chưa chạm vào Ninh Phiến, cháu vẫn đang trong quá trình theo đuổi cô ấy."
Hạng Chí Viễn nói xạo hoàn toàn không cần bản nháp, ngay cả cặp mắt cũng không nháy một cái, vẻ mặt thành thật.
Theo đuổi cô ư?
Vậy hẳn là quá trình đùa giỡn cưỡng ép cô nhỉ.
"Hai đứa, hai đứa..."
Giang Phương Việt tức giận đến nói không ra lời, ngón tay chỉ vào Giang Ninh Phiến, bộ dáng đau lòng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Con bé này thật sự làm tôi tức chết rồi! Trong nhà không có tiền cho con dùng sao? Đáng để con đi làm y tá tại nhà gì đó! Còn làm cho loại người như cậu ta! Cậu ta có thân phận gì con không biết sao?"
"Ba..."
"Đừng gọi tôi là ba! Tôi không có con gái không biết liêm sỉ như cô!"
Giang Phương Việt tức giận vứt bỏ kính lão trong tay, quay người chạy lên lầu, Vương Chỉ Du vội vàng đi theo.
Cuối cùng màn kịch kết thúc rồi.
Xem ra cô đã cố hết sức đối với kỹ năng diễn của bố mẹ giả, nhu cầu cấp bách là phải bình tĩnh
Bị làm nhục, trên mặt Hạng Chí Viễn cũng không có biểu cảm gì.
"Móa nó! Vợ chồng giáo sư không tầm thường nhỉ? Dựa vào đâu xem thường Địa Ngục Thiên chúng ta!" Cô Minh Thành oán giận quát lên, vén lên tay áo hận không thể xông lên làm một vố lớn.
"Bụp… "
Hạng Chí Viễn quỳ trên gối, chọi cái ly về phía Cô Minh Thành, ánh mắt lạnh lẽo: "Cậu muốn chết à? Tôi còn không dám hô to gọi nhỏ với họ, cậu ăn gan cọp sao?"
Đây là ba mẹ Giang Ninh Phiến, anh phải hiếu thuận.
"Cô Minh Thành không dám."
Cô Minh Thành lập tức lùi về nơi hẻo lánh.
Giang Ninh Phiến nhìn vợ chồng Giang Phương Việt đi lên lầu, đau đầu đè lên huyệt thái dương, Hạng Chí Viễn chịu cảnh đóng cửa không cho vào, còn không biết trở về sẽ nổi giận ra sao.
Tính tình của anh luôn không tốt.
"Tiêm Tiêm." Hạng Chí Viễn đứng lên từ gối ôm, liếc qua hướng cầu thang, đưa tay kéo Giang Ninh Phiến qua: "Em đi lên nói chuyện với ba mẹ, nói mấy câu dễ nghe về tôi đi."
"Cái gì?"
Giang Ninh Phiến sửng sốt.
Không phải đi ngay à? Anh còn để cô đi gặp ba mẹ? Anh không tức giận sao?
"Tôi là người không đạt mục đích sẽ không bỏ qua, hôm nay tôi nhất định phải để bọn họ đồng ý chuyện của chúng ta." Hạng Chí Viễn nắm chặt tay của cô để lên môi hôn một cái.
"Tôi còn không đồng ý, làm sao ba mẹ tôi có thể đồng ý."
Giang Ninh Phiến nói.
Nghe giọng điệu của anh, thật giống như bọn họ là một cặp tình nhân đã yêu đến anh chết em sống cầu xin ba mẹ đồng ý.
"Tôi mặc kệ. Nói với bọn họ, nếu bọn họ không đồng ý thì Hạng Chí Viễn tôi sẽ ở nhà họ Giang không đi." Giọng điệu Hạng Chí Viễn cực kỳ bá đạo, quay người đi đến ghế sô pha ngồi xuống, nhấc một chân lên, dường như thề không bỏ qua.
"..."
Giang Ninh Phiến thấy thế không khỏi đau đầu, suy nghĩ quyết định lên lầu.
Giang Ninh Phiến đi lên lầu đẩy cửa căn phòng nào đó, hai vợ chồng Giang Phương Việt và Vương Chỉ Du đang căng thẳng đi qua đi lại trong phòng.
"Thế nào? Vừa rồi chúng tôi biểu hiện không có sơ hở chứ?"
Thấy cô bước vào, Giang Phương Việt vội bước đến hỏi.
Giang Ninh Phiến lắc đầu.
"Vậy là tốt rồi." Giang Phương Việt nhẹ nhàng thở ra: "Vừa nãy tôi tưởng rằng thân phận của cháu bại lộ làm liên lụy đến chúng tôi."
Dọa ông ta muốn hồn bay phách lạc, may mắn đã qua huấn luyện, phản ứng còn không quá kém.
"Không có." Giang Ninh Phiến dựa vào tường đứng.
"Tóm lại, Hạng Chí Viễn đang làm gì, cậu ta khiến bao nhiêu người nghe tin đã sợ mất mật, thế mà quỳ gối xuống trước mặt chúng tôi." Vương Chỉ Du thay đổi vẻ khóc lóc khi nãy, mặt mũi viết đầy không thể tưởng tượng nổi: "Ninh Phiến, xem ra cháu đã cắm rễ rất sâu trong lòng Hạng Chí Viễn rồi."