Mặc dù nói bây giờ cô còn chưa sờ đến giới hạn thấp nhất khiến anh tức giận ở đâu... Từ khi xác nhận cô là Tiêm Tiêm, anh không tức giận với cô lần nào, chỉ có thỏa hiệp hết lần này đến lần khác.
"Trên đùi."
Cách quần, bàn tay Hạng Chí Viễn mập mờ xẹt qua phần đùi.
"Hạng Chí Viễn, cuối cùng anh thích tôi là bởi vì quen biết khi còn bé, hay là bởi vì tôi chân dài?" Giang Ninh Phiến không có cách nào đối với bệnh cuồng chân dài của anh.
Chân cô đã thành thứ anh cất giữ riêng.
"Không phải thích, là yêu."
Hạng Chí Viễn uốn nắn cô dùng từ, đôi mắt nhìn chăm chú cô thật sâu, khóe môi nở nụ cười dịu dàng.
"Anh còn chưa trả lời vấn đề của tôi."
"Tạm thời không muốn nói cho em biết." Hạng Chí Viễn từ chối trả lời.
"..."
Giang Ninh Phiến im lặng.
"Ngoại trừ nữ chuyên viên xăm hình, những người còn lại ra ngoài hết đi." Bỗng nhiên sắc mặt Hạng Chí Viễn thay đổi, khí thế độc đoán.
Trong phòng bệnh chỉ giữ lại nữ chuyên viên xăm hình, Hạng Chí Viễn khom lưng xuống, cuốn ống quần chân trái của Giang Ninh Phiến lên, cuốn tới bẹn đùi, lộ ra đôi chân trắng nõn thon dài.
Nữ chuyên viên xăm hình xê dịch cái bàn, lấy ra bộ công cụ.
"Quỳ xăm." Hạng Chí Viễn không ai bì nổi nhìn nữ chuyên viên xăm hình, giọng điệu từ trên cao nhìn xuống: "Dùng thái độ trân trọng mạng sống của cô để xăm."
"Vâng, cậu Hạng."
"Dám xăm hỏng chút nào, tôi cam đoan cuộc sống của cô cũng sẽ hỏng chút ấy." Hạng Chí Viễn nói đến lười biếng tùy ý, nhưng uy hiếp từng chữ.
"Vâng, cậu Hạng."
Nữ chuyên viên xăm hình nơm nớp lo sợ đáp, nuốt một ngụm nước bọt quỳ xuống trước mặt Giang Ninh Phiến, lấy ra một bình nhỏ ở bên trong, đổ ra chút chất lỏng bôi lên đùi cô.
Giang Ninh Phiến nhìn công cụ bên trong thùng dụng cụ, có các loại máy xăm cỡ nhỏ, dao xăm thủ công các loại...
Trên đùi cô sắp sửa khắc lên tên của người đàn ông cưỡng hiếp cô, trên người cô sẽ có càng ngày càng nhiều dấu vết thuộc về Hạng Chí Viễn.
Đây không phải hiện tượng tốt gì, trong lòng cô rất mâu thuẫn.
Giang Ninh Phiến dứt khoát nhắm nghiền hai mắt, không nhìn diễn biến.
"Tiêm Tiêm?"
Hạng Chí Viễn thấy Giang Ninh Phiến nhíu mày, cô có sợ đau như thế không, làm sao trước đó không cảm thấy, cô bị anh đạp một cước còn nhịn đau mạnh mẽ bước đi.
Là bởi vì sau khi đầu bị thương trở nên sợ hãi đau đớn sao?
Nữ chuyên viên xăm hình giơ dao xăm lên bắt đầu chuẩn bị đặt bút, cô ta rất chuyên nghiệp, thậm chí không cần hình vẽ.
Cặp mắt đen sắc bén của Hạng Chí Viễn nhìn chằm chằm mũi dao bén nhọn, mũi đao cách làn da trắng nõn như ngọc của Giang Ninh Phiến chỉ có một cm, lúc nào cũng có thể sẽ rơi xuống...
Giang Ninh Phiến nhắm hai mắt, khuôn mặt không lộ vẻ gì.
Tay cô bắt được góc áo của anh giữa không trung, ngón tay mảnh khảnh vẫn nắm chặt.
"Cậu Hạng, chị Phiến, tôi đã chuẩn bị bắt đầu."
Nữ chuyên viên xăm hình cẩn thận từng li từng tí báo cáo chuẩn bị, nắm tay hạ dao xăm xuống...
"Không xăm nữa!" Hạng Chí Viễn mạnh mẽ giơ tay đẩy dao xăm dài nhọn ra.
Nữ chuyên viên xăm hình bị dọa rụt người, sợ hãi nhìn Hạng Chí Viễn hỏi: "Cậu Hạng, tôi làm gì sai sao?"
Giang Ninh Phiến mở mắt ra, nghi ngờ nhìn về phía người đàn ông bên cạnh: "Sao vậy?"
Đang yên đang lành làm sao thế.
"Không phải em sợ đau sao? Không xăm nữa." Hạng Chí Viễn nói, giọng điệu cũng không tốt, nhưng lại rất chắc chắn.
"..."
Trái tim Giang Ninh Phiến rung động.
Anh thực sự không cho cô xăm.
"Xăm cho tôi." Hạng Chí Viễn đưa tay cởi mấy nút áo sơ mi, giật cổ áo, lộ ra lồng ngực to lớn rắn chắc.