“Ừm.” Cô Minh Thành gật đầu nói tiếp: “Ngay từ đầu tổ chức này không bị xóa sổ hoàn toàn, ngóc đầu trở lại, dựa vào sự hỗ trợ của nhà nước mà nhằm vào nhiều tổ chức khác trong hai năm qua, mục tiêu lần này xem ra là nhắm đến Địa Ngục Thiên chúng ta.”
Có tin đồn rằng, những người bị tổ chức AN để mắt tới không sớm thì muộn cũng sẽ bị tiêu diệt.
Người ta cũng nói rằng, tổ chức AN là lực lượng ác liệt nhất trong các thế lực của quốc gia, bởi vì nó có khả năng xâm nhập rất mạnh, có thể dùng những cách thức không ai ngờ tới mà ngấm ngầm xen vào, khiến cho đối phương khó lòng đề phòng.
“Rầm…”
Hạng Chí Viễn lật đổ bàn uống trà nhỏ, sushi, nước, tôm rơi vãi đầy đất.
Trên khuôn mặt anh chỉ còn lại một biểu cảm duy nhất: Căm hận.
Biểu hiện quá rõ ràng khiến người ta ớn lạnh.
Cô Minh Thành sợ hãi đứng nép trong góc, phòng hờ bị cơn tức giận của Hạng Chí Viễn lan tới.
“Điều tra cho tôi, tổ chức này có bao nhiêu người tôi sẽ diệt bấy nhiêu!”
Giọng nói của Hạng Chí Viễn lạnh lùng đến đáng sợ, như thể phát ra từ nơi lạnh lẽo nhất của đáy biển sâu, tràn đầy thù hận.
“Vâng, cậu Hạng.”
Cô Minh Thành gật đầu, xoay người bước ra ngoài.
Giang Ninh Phiến liếc nhìn ánh mắt dữ tợn của Hạng Chí Viễn, trong lòng không khỏi cảm thấy ngạc nhiên, tuy rằng Hạng Chí Viễn độc ác tàn nhẫn, nhưng trên mặt anh hiếm khi lộ ra vẻ căm hận mãnh liệt đến như vậy.
Giang Ninh Phiến đảo mắt, đứng lên đi theo Cô Minh Thành ra ngoài.
Đi tới cửa phòng bệnh, Giang Ninh Phiến gọi Cô Minh Thành lại: “Cô Minh Thành, tại sao khi Hạng Chí Viễn nghe đến tổ chức AN lại có phản ứng lớn như thế?”
Chắc chắn phải có lí do gì đó.
“Cậu Hạng không cho phép chúng tôi nói chuyện phiếm đâu…” Cô Minh Thành miệng kín như bưng, suy nghĩ một lát lại nói: “Thôi được rồi, chị Phiến thì khác, tôi sẽ nói cho chị biết.”
Giang Ninh Phiến nghiêm túc lắng nghe.
Cô thật sự cảm thấy kì lạ.
“AN là một tổ chức công lý tồn tại cách đây hàng chục năm, dựa vào quyền lực nhà nước để tiêu diệt các thế lực đen tối khác.” Cô Minh Thành thở dài một hơi rồi tiếp tục nói: “Mười mấy năm trước gia đình của cậu Hạng bị tổ chức AN diệt trừ, tính cả già trẻ tổng cộng là bảy mươi mạng người, chị nói xem cậu Hạng có thể không phản ứng dữ dội như thế sao?”
Cậu Hạng không nổi giận đùng đùng cho nổ tung bệnh viện Đệ Nhất đã coi như rộng lượng.
Cũng có thể là bởi vì có Giang Ninh Phiến ở bên cạnh nên tính tình của cậu Hạng đã dịu đi không ít.
“Gia đình Hạng Chí Viễn bị diệt trừ ư?”
Giang Ninh Phiến khiếp sợ trợn to mắt.
Cô chưa bao giờ nghe nói đến, rốt cuộc An Vũ Dương còn giấu cô bao nhiêu chuyện, không phải đây chỉ là một nhiệm vụ bình thường diệt trừ thế lực ngầm của Địa Ngục Thiên thôi sao?
Sao nó có thể liên quan đến cả việc diệt cả nhà…
“Đúng vậy, sau đó ông Hạng… Chính là ba nuôi của cậu Hạng đã giúp anh ấy tiêu diệt tổ chức AN, không ngờ rằng tổ chức này lại ngóc đầu trở lại và bắt đầu nhắm vào cậu Hạng.” Cô Minh Thành thở dài.
“...”
Giang Ninh Phiến cắn môi.
Cả nhà của Hạng Chí Viễn bị tổ chức AN giết sạch?
An Vũ Dương tiếp quản tổ chức từ ba mình, nói cách khác người đã giết hại cả gia đình của Hạng Chí Viễn khi đó là…
Oan oan tương báo.
Có phải An Vũ Dương nhằm vào Hạng Chí Viễn là vì thù riêng không?
Thế thì cô là gì? Là quân cờ An Vũ Dương ném ra để giúp anh ta trả thù sao?
“Xem ra lần này cậu Hạng đã bị chọc tức thật rồi, anh ấy vẫn luôn cho rằng tổ chức AN đã bị xóa sổ hoàn toàn.” Cô Minh Thành lắc đầu: “Chị Phiến, tôi đi làm việc trước.”
Chẳng bao lâu nữa sẽ lại dấy lên một trận gió tanh mưa máu.
Giang Ninh Phiến đẩy cửa ra, liếc nhìn vào, Hạng Chí Viễn đang ngồi trên sô pha, vẫn là tư thế đó, anh ngồi cứng đờ, trên mặt không có biểu cảm.
Điều này khiến cô nhớ đến khi còn bé, anh cũng ngồi một mình như thế.
Ngẫm lại, năm cô gặp anh có phải là lúc cả nhà anh bị giết không? Vì thế nên anh mới xuất hiện trước mặt cô với vẻ tuyệt vọng, vì thế nên anh mới đề phòng cô đến mức đấy…