Cô Vợ Cưng Sủng Của Hắc Đế

Chương 125




“Hả?”

Cố Cảnh Thâm sửng sốt, ánh mắt ngạc nhiên nhìn Giang Ninh Phiến, cậu Hạng bắt đầu để ý đến cảm nhận của người tình từ khi nào thế?

Tầm mắt Cố Cảnh Thâm liếc xuống đôi chân Giang Ninh Phiến, đôi chân bị quần bệnh nhân che phủ không lộ ra quá nhiều, nhưng mà đúng là khá dài…

Nhưng mà chẳng phải phụ nữ của cậu Hạng luôn có đôi chân dài sao? Có gì mới lạ đâu?

Chẳng lẽ là “bản lĩnh” ở mặt nào đó tốt hơn sao?

“Anh đang nhìn đi đâu đó?” Hạng Chí Viễn âm u trừng mắt nhìn Cố Cảnh Thâm, trong giọng nói để lộ sự bất mãn: “Không cần tròng mắt nữa à?”

“Tôi không dám.”

Cố Cảnh Thâm vội vàng cúi đầu, không dám nhìn vào Giang Ninh Phiến, còn lập tức tát mạnh lên mặt mình một cái, sau đó lùi ra sau đứng ngay ngắn.

“…”

Giang Ninh Phiến ngạc nhiên không nói nên lời, tại sao Hạng Chí Viễn lại biết cô không quen ngửi mùi thuốc lá nhỉ?

Nghĩ lại, từ sau khi cô nằm viện, cô chưa từng thấy Hạng Chí Viễn và cấp dưới của anh hút một điếu thuốc nào. Anh bắt đầu chú ý từ khi nào?

Trong lúc cô suy nghĩ, Hạng Chí Viễn đã kéo tay cô lại.

Hạng Chí Viễn rũ mắt nhìn ngón tay mảnh khảnh của cô, hơi nhíu mày lại: “Móng tay dài quá.”

Móng tay của cô dài ra rất nhanh.

“Cậu Hạng.”

Cô Minh Thành đứng ở bên cạnh lập tức dâng kềm cắt móng tay lên.

Bàn về thuộc tính chó trung thành, Cô Minh Thành mà nhận số hai không ai dám nhận số một, Hạng Chí Viễn cần gì anh ta đều biết rõ, trạng thái trước mắt cậu Hạng chính là: Luôn chuẩn bị sẵn đồ mà chị Phiến cần dùng bất cứ lúc nào.

Hạng Chí Viễn nhận lấy, nắm tay Giang Ninh Phiến rồi từ từ cắt gọn gàng, ánh mắt của anh rất chăm chú.

“…”

Đám người Khương Phú Chiếu, Cố Cảnh Thâm thấy đều trợn trắng mắt, ai cũng có vẻ như là gặp ma.

Giây tiếp theo, Cố Cảnh Thâm kéo Cô Minh Thành đang đứng trước mặt, hỏi khẽ: “Có phải đầu cậu Hạng cũng bị thương không?”

Vậy mà cậu Hạng lại cắt móng tay cho một người phụ nữ?

Có vẻ như lần này hậu quả bị đuổi giết rất nghiêm trọng …

“Anh muốn chết à!” Cô Minh Thành đạp một phát lên người anh ta, dời mắt về phía Hạng Chí Viễn đang chăm chú cắt móng tay nói: “Mấy người không còn việc gì nữa thì đi về đi.”

Mỗi khi đụng vào chuyện của chị Phiến, cho dù chỉ là một cọng tóc, nhất định cậu Hạng sẽ coi đó là việc hàng đầu.

Còn về chuyện thăm bệnh, cậu Hạng chẳng thèm để tâm đến.

Nghe đến đó, Khương Phú Chiếu và Cố Cảnh Thâm liếc mắt nhìn nhau, sau đó quỳ “phịch” xuống đất, mười mấy người phía sau cũng quỳ “phịch phịch” xuống theo.

Hai đầu gối quỳ thẳng xuống đất.

Khương Phú Chiếu và Cố Cảnh Thâm hận không thể chôn chặt đầu xuống mặt đất.

“…” Giang Ninh Phiến run sợ.

Hạng Chí Viễn tiếp tục cắt móng tay cho cô, ánh mắt lười biếng nhìn đám người đang quỳ gối, hỏi với giọng điệu vô tình: “Gây ra họa gì?”

“Cậu Hạng, hàng hóa ở Hồng Cảng không còn nữa.” Khương Phú Chiếu và Cố Cảnh Thâm cùng liều chết nói: “Đã bị cảnh sát quét.”

Giang Ninh Phiến khiếp sợ, xem ra hôm nay An Vũ Dương đến đây là vì muốn nói cho cô chuyện này.

Nhưng bọn họ chưa nói được mấy câu đã xảy ra cãi vã.

An Vũ Dương còn chưa kịp nói gì cả.

Giang Ninh Phiến ép bản thân mình bình tĩnh lại rồi nhìn Hạng Chí Viễn, mà Hạng Chí Viễn còn chẳng thèm hé mi, chẳng qua bàn tay đang nắm kềm cắt móng hơi siết lại, chứng minh rằng anh có để ý.

Hạng Chí Viễn vẫn tập trung cắt móng tay cho Giang Ninh Phiến hỏi: “Toàn bộ?”

Chỉ một câu hỏi nhẹ nhàng bâng quơ không nghe ra vui buồn.

“Dạ, cậu Hạng, tôi thu hồi lại những hàng hóa phân tán, lúc tập trung lại đã bị bắt.” Cố Cảnh Thâm hé mắt cẩn thận quan sát biểu cảm của Hạng Chí Viễn: “Có lẽ là có nội gián trong chúng ta, nếu không thì sẽ không thể nào có mai phục lớn như vậy.”

“Nội gián?”

Hạng Chí Viễn cắt xong móng tay giúp Giang Ninh Phiến, liếc mắt nhìn sang bọn họ, khóe môi cong lên một vòng cung, cười như không cười, đôi mắt của anh tà ác đến mê hoặc lòng người.