"Một là cháo, hai là tôi."
Hạng Chí Viễn cắn một bên lỗ tai của cô, thấp giọng uy hiếp nói: "Tôi đồng ý không ép buộc em lên giường với tôi, nhưng điều kiện tiên quyết là em không làm tổn thương cơ thể mình."1
Cô không ăn sáng, chính là đang tổn thương dạ dày.
Cũng làm anh tổn thương.
"Tôi còn chưa đánh răng." Giang Ninh Phiến đẩy chén cháo ra, thoát khỏi lồng ngực anh đi tới nhà vệ sinh.
Lại lấy chiêu này ra... Cháo và anh, cô đều không muốn ăn.
"Đậy bữa sáng lại cả đi."
Hạng Chí Viễn không kéo cô về, một người bệnh thích sạch sẽ biết đánh răng quan trọng bao nhiêu.
Giang Ninh Phiến đi tới nhà vệ sinh, trong lúc cô đi vào nhà vệ sinh, cô nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Hạng Chí Viễn truyền đến: "Bạn tốt? Ngồi xuống."
Anh đang gọi Mục Thanh Linh.
Trong lòng Giang Ninh Phiến khiếp sợ, Hạng Chí Viễn muốn Mục Thanh Linh làm gì? Chẳng lẽ Mục Thanh Linh lộ ra sơ hở gì rồi?
Lấy lại bình tĩnh, Giang Ninh Phiến vẫn đi vào nhà vệ sinh.
Sau khi đánh răng rửa mặt xong, Giang Ninh Phiến đi tới trung tâm.
Chỉ thấy Mục Thanh Linh bị Cô Minh Thành cưỡng ép ngồi trên ghế, sắc mặt hơi trắng bệch, ngoài miệng nói: "Ninh Phiến là cô gái bình tĩnh hơi lạnh nhạt, anh không nói chuyện với cô ấy thì cô ấy sẽ tuyệt đối không mở miệng nói trước, cho nên cô ấy luôn không có bạn bè gì..."
Hóa ra Hạng Chí Viễn muốn Mục Thanh Linh nói mọi thứ về cô.
"Những người kia không xứng trở thành bạn bè của cô ấy."
Hạng Chí Viễn dựa vào trên giường, ngón tay thon dài lướt điện thoại, giọng điệu kiêu ngạo từ trên cao nhìn xuống, mắt đen sâu thẳm không phân biệt cảm xúc: "Trên người cô ấy thường đeo trang sức gì."
"Cô ấy không đeo trang sức."
Mục Thanh Linh vắt hết óc nghĩ đến: "Nhưng tôi nhớ trước kia cô ấy thường xuyên đeo một chiếc chuông."
Nghe nói như thế, Hạng Chí Viễn cong môi, lông mày hếch nhẹ, trong mắt có ánh sáng thẩm thúy, nở nụ cười.
"Cô ấy thích gì?" Hạng Chí Viễn lại hỏi.
"Ninh Phiến thích..." Mục Thanh Linh chần chờ đảo mắt, đáp vô cùng gian nan: "Cô ấy thích đọc sách, còn có nghe nhạc..."
Giang Ninh Phiến ở bên cạnh lạnh mặt nhìn.
Mục Thanh Linh hiểu rõ nhất là An Vũ Dương, cũng không phải cô, tất nhiên không đáp được.
"Vậy mà lại gọi là bạn tốt ư?"
Hạng Chí Viễn xùy cười một tiếng, ngón tay thưởng thức điện thoại, im lặng mấy giây đột nhiên lại hỏi: "Cô ấy từng thích người đàn ông nào chưa? Nếu như ngay cả điều này mà cô cũng không biết thì tôi phải xác định lại bạn tốt rồi."
"Cô ấy thích…"
Mục Thanh Linh nghe xong vấn đề này phát hiện mình biết, trước mắt không khỏi sáng lên, há mồm muốn mở miệng.
"Anh muốn biết gì? Hỏi tôi là được rồi."
Giang Ninh Phiến hờ hững cắt ngang, cố giả bộ bình tĩnh nhìn về phía Hạng Chí Viễn.
Mục Thanh Linh thật sự bị Hạng Chí Viễn hù dọa, lời gì cũng dám nói, muốn hại chết cô sao?
Lấy trình độ cố chấp bây giờ của Hạng Chí Viễn đối với cô sẽ tra được An Vũ Dương, nếu tra được càng nhiều thì thân phận nằm vùng của cô sẽ bị lộ, không cần sống nữa, chờ bị Hạng Chí Viễn xử lý thôi.
Lúc này Mục Thanh Linh mới giống như tỉnh táo lại, hiểu mình lỡ lời, ngậm miệng lại.
Giang Ninh Phiến vẫn cảm thấy mình biểu hiện không đủ là một nằm vùng hoàn mỹ trước mặt Hạng Chí Viễn, nhìn thấy Mục Thanh Linh thế này, cô hơi thả lỏng.
"..."
Bỗng nhiên không khí ngưng lại, yên lặng đến nỗi ngay cả tiếng hít thở của mỗi người đều rất nhẹ.
Bất chợt Hạng Chí Viễn dừng động tác lướt điện thoại lại, đôi mắt thản nhiên dao động giữa Giang Ninh Phiến và Mục Thanh Linh, ánh mắt dần dần trở nên u ám, đuôi lông mày dần dần nhiễm lên vẻ lo lắng...
Sau một phút yên tĩnh.
"Ầm!"
Hạng Chí Viễn mạnh mẽ quăng điện thoại ra đất, đứng lên, ánh mắt lạnh lẽo trừng về phía hai người bọn họ: "Vậy chính là có đàn ông, hả?"