Cô Vợ Cưng Sủng Của Hắc Đế

Chương 106




Anh đẹp trai ngồi ở chỗ đó, cằm đắc ý ngửa ra, mở cửa sổ xe, gió đêm thổi vết thương trên mặt anh đau xót, trên môi lại nở nụ cười yêu nghiệt như cũ, khóe mắt cực kỳ hấp dẫn.

Cô sẽ yêu anh.

Anh chắc chắn!

Qua không bao lâu, trên bầu trời vang lên tiếng gió lốc.

Hai máy bay trực thăng cỡ nhỏ đáp xuống mảnh đất rộng cách bọn họ không xa, Cô Minh Thành là người đầu tiên xuống khỏi máy bay, sau đó rống với người bên trong hổn hển nói: "Bác sĩ, con mẹ nó ông nhanh lên cho tôi!"

"..."

Giang Ninh Phiến ngạc nhiên nhìn lên máy bay trực thăng trước mắt.

Thật phô trương.

Đón người còn cần máy bay trực thăng cỡ nhỏ.

Giang Ninh Phiến khịt mũi coi thường.

"Cậu Hạng, rốt cuộc là ai bị thương?" Cô Minh Thành vội vã chạy tới, lo âu hỏi.

Hạng Chí Viễn lạnh lùng liếc qua hai bác sĩ sau lưng Cô Minh Thành, đưa tay đẩy cửa xe ra, cuốn ống quần lên, giọng nói lộ ra sự sắc bén nhìn từ trên xuống: "Tới đây, khám chân cho tôi trước."

Hai bác sĩ bước nhanh đi qua.

"Chị Phiến, xảy ra chuyện gì vậy?"

Không chiếm được đáp lại từ Hạng Chí Viễn, Cô Minh Thành chạy đến trước mặt Giang Ninh Phiến hỏi.

"Bị người ta đuổi giết."

Đương nhiên Giang Ninh Phiến sẽ không ngốc nói mình đánh, cô nhìn Hạng Chí Viễn, xem anh trả lời làm sao.

Nếu như anh không tin cô, hiện tại chính là thời cơ bắt cô tốt nhất.

"..." Hạng Chí Viễn vẫn ngồi ở ghế cạnh tài xế, nghe vậy ngước mắt ngóng nhìn cô, ánh mắt thâm thúy, bỗng nhiên anh đưa tay mơn trớn bờ môi mình, ánh mắt mập mờ tràn ngập tham muốn giữ lấy tựa như đang hôn cô...

Sau đó anh cong môi cười.

Hầu như Giang Ninh Phiến có thể nghe hiểu lời anh ngầm nói, anh nói yên tâm, anh còn chưa hôn cô đủ, làm sao bỏ cô được.

"Vô liêm sỉ."

Tên đàn ông xấu xa sống chết đều muốn chiếm hời.

Giang Ninh Phiến lạnh lùng nói, quay mặt qua chỗ khác, không muốn để ý đến anh, Cô Minh Thành lại lập tức gầm lên bên tai cô: "Má nó! Thằng ranh con nào dám động đến trên đầu cậu Hạng? Đừng để bị tôi tra..."

Giang Ninh Phiến bị anh ta rống đến điếc lỗ tai.

Con chó trung thành này...

"Cậu Hạng, bắp chân của cậu bị gãy xương." Giọng bác sĩ truyền tới cắt ngang Cô Minh Thành gào thét.

Vẻ mặt Hạng Chí Viễn xem thường, chỉ liếc nhìn bác sĩ không nhịn được nói: "Vậy ông còn không mau trị?"

Giang Ninh Phiến ngơ ngẩn: "Không thể nào, trước đó anh ta bước đi rất tốt."

Không có chút dấu hiệu gãy xương.

Bác sĩ còn đang ngạc nhiên.

"Cậu Hạng thật mạnh mẽ."1

Mới mấy giây Cô Minh Thành đã biến thành tôi tớ trung thành, trong mắt lóe ra ánh sáng sùng bái và kính ngưỡng: "Nhớ năm đó tôi đi theo cậu Hạng lăn lộn ở chợ đen Thái Lan, lấy ít địch nhiều, lúc lao ra chúng tôi mới biết cậu Hạng gãy mất hai cây xương sườn, chân cũng bị đánh gãy xương. Nhưng lúc đánh nhau, hoàn toàn không nhìn ra anh ấy có khác biệt gì mà còn cực kỳ hung tàn!"

Khi đó, thậm chí nhân vật lớn ở chợ đen Thái Lan muốn lôi kéo cậu Hạng, người bình thường nhìn thấy cậu Hạng đều đi đường vòng...

"...”

Giang Ninh Phiến nghe mà khiếp sợ, trên mặt lại yên lặng, bình tĩnh.

"Cậu nói nhiều thế, rảnh lắm à?"

Ánh mắt như dao của Hạng Chí Viễn quét về phía Cô Minh Thành, có phải thằng nhãi này tìm cơ hội bắt chuyện với Giang Ninh Phiến không? Lắm lời quá!

"Cô Minh Thành không dám."

Cô Minh Thành lập tức đứng ở một bên im lặng, nửa chữ cũng không dám nói tiếp.

Ánh mắt Giang Ninh Phiến nhìn bóng dáng Hạng Chí Viễn đầy run sợ.

Khó trách cô đẩy anh, một người đàn ông cao lớn như vậy lại tuỳ tiện ngã xuống, anh thực sự bị gãy xương bắp chân.