"..."
Hạng Chí Viễn im lặng.
Anh ngã trên đùi cô, cô không thấy rõ ánh mắt của anh, không biết anh có tin hay không, chỉ cảm thấy môi anh từ từ lướt qua mua bàn tay, ngón tay...
Ngứa ngứa, tê tê.
Rõ ràng không khí ban đêm lành lạnh, lại làm cho người ta cảm thấy ngạt thở.
"Anh hôn đủ chưa? Tôi muốn đi mượn điện thoại để nghĩ cách báo cho Cô Minh Thành." Giang Ninh Phiến muốn rút tay ra lần nữa, nếu như lại bị anh hỏi tiếp, cô lo lắng mình sẽ lộ ra sơ hở gì.
Hạng Chí Viễn nắm chặt, không cho cô rút ra.
"Hạng Chí Viễn, anh đủ..."
Giang Ninh Phiến ra sức giãy dụa, bỗng nhiên thấy Hạng Chí Viễn ấn mấy lần trên xe, màn hình nhỏ phía trên bỗng nhiên sáng lên, ánh sáng xanh sâu kín chiếu vào mặt Hạng Chí Viễn, không rõ u ám, không nhận ra vui hay buồn.
Cô biết kỹ thuật đua xe vừa nãy của cô khiến anh nghi ngờ.
Dù cho bị nghi ngờ, cô vẫn sẽ làm như vậy, cô sẽ không để bất kỳ ai liên lụy đến mẹ...
"Cậu Hạng, có dặn dò gì không?"
Đột nhiên giọng nói Cô Minh Thành vang lên trong đêm yên tĩnh.
Giang Ninh Phiến khiếp sợ trợn to mắt.
"Tới đón tôi theo định vị trên xe, dẫn theo bác sĩ." Giọng nói Hạng Chí Viễn lạnh lẽo, ra lệnh cho Cô Minh Thành.
"Xảy ra chuyện gì?" Cô Minh Thành giật nảy mình.
Hiển nhiên Hạng Chí Viễn không muốn nói nhảm, lại nhấn trên xe, cắt đứt liên lạc.
"Anh có thể liên lạc với Cô Minh Thành ư?" Giang Ninh Phiến có cảm giác bị người ta đùa giỡn: "Vậy anh còn để tôi lái xe hơn ba tiếng làm gì?"
Cô còn là một bệnh nhân, sắp mệt muốn chết rồi.
"Em chỉ hỏi điện thoại của tôi đâu. Vả lại tôi muốn nhìn thấy một y tá bình thường có kỹ thuật lái xe thế nào." Hạng Chí Viễn bật tất cả đèn trên xe lên, ngồi dậy khỏi đùi cô, ánh mắt quét nhìn cô thật sâu, lộ ra vẻ tìm tòi nghiên cứu...
"Y tá không thể cảm thấy hứng thú với xe sao?"
Giang Ninh Phiến thuận miệng đáp trả.
"Nhưng kỹ thuật lái xe tốt như vậy không phải y tá nào cũng có."
"Vậy chỉ có thể nói đường đường là cậu Hạng lại quá thiển cận." Giang Ninh Phiến nói ra, điều chỉnh tốt tư thế ngồi, âm thầm chuẩn bị tấn công mọi lúc.
Trước khi Cô Minh Thành đến, cô không sợ anh, anh đã bị cô đánh cho trọng thương.
"..." Hạng Chí Viễn từ chối cho ý kiến đối với đáp án của cô, chỉ nhìn cô chăm chú, không hiểu đang suy nghĩ gì, ánh mắt sâu không lường được.
"Anh không tin à?"
"Chỉ cần là em nói, mỗi chữ tôi đều tin." Năm ngón tay Hạng Chí Viễn chế trụ tay cô, kiên định từng chữ.1
"Thật sao?"
Giang Ninh Phiến quay sang nhếch môi, cặp mắt xinh đẹp đảo vòng trong hốc mắt, lông mi chợt run.
Có lẽ anh chỉ đang đợi Cô Minh Thành đến, đến lúc đó bắt cô lại dễ như trở bàn tay, anh đã nghi ngờ cô...
Theo quy củ, cô đã không thích hợp tiếp tục nằm vùng.
Bây giờ cô giết anh rồi cùng chết, vẫn là đường đi tương đối tốt? Nếu lại mềm lòng thì rất có thể lặp lại bi kịch lần trước, mạng nhỏ của cô triệt để mất sạch.
Đột nhiên trong tay cô có thêm thứ lạnh buốt nằng nặng.
Giang Ninh Phiến ngạc nhiên cúi thấp đầu, chỉ thấy Hạng Chí Viễn bỏ khẩu súng vào tay cô, súng bạc ngắn nổi bật da thịt trắng nõn của cô...
"Anh có ý gì?" Cô không rõ.
"Khi tôi nghi ngờ một người, không cần chứng cứ, tôi sẽ để anh ta hoàn toàn biến mất trong tầm mắt tôi." Hạng Chí Viễn nhìn chăm chú cô, giọng nói trầm thấp: "Nhưng tôi muốn em hiểu rõ, Tiêm Tiêm, tôi mãi mãi sẽ không nghi ngờ em."
Hình như suy nghĩ của cô đều không trốn thoát ánh mắt của anh.