Cô Vợ Cảnh Sát Cool Ngầu Của Tôi

Chương 96: Nổi Trận Sóng Gió




Dù ngăn bởi lớp gỉ sắt bên ngoài, anh vẫn có thể cảm nhận được khí lạnh thấu xương từ bên trong toát ra, báu vật như vậy anh đã để lỡ một lần, trơ mắt nhìn kẻ thù không đội trời chung là Hàn Sương lấy đi.



Bây giờ anh cuối cùng cũng có cơ hội chạm vào báu vật trong thanh sắt gỉ này.



Lấy được báu vật này, sức chiến đấu của anh sẽ tăng gấp đôi. Nếu có được báu vật này từ sớm, chắc anh sẽ không bị kẻ thù bao vây rồi rơi vào cảnh khốn cùng đến thế.



Cầm hộp sắt gỉ trong tay, tay phải liên tục xoa nắn, Lý Thiệu Minh không khỏi bật cười, hơn nữa nụ cười còn hơi tà ác.



Thấy dáng vẻ Lý Thiệu Minh như đã có được báu vật vô giá, tất cả mọi người trong phòng VIP tỏ vẻ khó hiểu, thậm chí bị nụ cười gian xảo của anh làm cho lúng túng.



“Lý Thiệu Minh, trong thanh sắt gỉ này là báu vật gì vậy?”, Hiên Tịnh Vũ không nhịn nổi, khẽ cau mày hỏi.



“Đúng đó, cậu Lý, thanh sắt gỉ này thật sự cất giấu báu vật sao? Là thứ gì thế?”, Hàn Phúc Giả hỏi.



“Tạm thời không thể nói”, sau khi định thần lại, Lý Thiệu Minh nhận ra bản thân hơi thất lễ, anh lập tức thu lại nụ cười gian xảo, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Ông Hàn, thanh sắt gỉ này tôi mua, bây giờ tôi sẽ đưa tiền cho ông ngay”.



“Cậu Lý, bên trong thanh sắt gỉ này là báu vật gì? Có thể nói cho tôi biết không?”, Hàn Phúc Giả hỏi.



“Xin lỗi, tạm thời tôi thật sự không thể nói”, Lý Thiệu Minh khẽ lắc đầu.



Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lý Thiệu Minh, Hàn Phúc Giả càng thêm nghi ngờ.



Ông ấy rất tò mò, món đồ gỉ sắt mà công chúa của nhà Diệp Hách Na Lạp đưa cho ông rốt cuộc là gì. Nếu đúng là báu vật, tại sao Lý Thiệu Minh lại không thể nói ra.



Lẽ nào báu vật này vô cùng quý hiếm, Lý Thiệu Minh sợ nói ra, sẽ có người tranh giá với cậu ấy? Chắc là thế, dù sao đây là một cuộc đấu giá, nếu không ai biết giá trị của thanh sắt gỉ này, Lý Thiệu Minh chỉ cần bỏ ra một tỷ là có thể mua được, nếu có người biết giá trị món đồ này rồi cùng anh tranh đoạt thì cậu ấy sẽ phải tốn hơn một tỷ.



“Cậu Lý, cậu cứu con gái tôi, dựa vào quan hệ và tình cảm giữa chúng ta, tôi có thể bán nó cho cậu. Nhưng khi cô công chúa nhà Diệp Hách Na Lạp giao thanh sắt gỉ này cho tôi đã giao hẹn nhất định phải bán với giá từ một tỷ trở nên, vả lại phải đấu giá công khai, để tất cả mọi người đều thấy được. Tôi không rõ ý cô ta là gì, nhưng nếu cậu muốn mua nó, e rằng phải mua trên sàn đấu giá. Xin cho tôi nói thẳng, tôi không thể tặng cậu món đồ này làm quà được, cậu phải tự đi mua thôi”, Hàn Phúc Giả ngại ngùng nói.



“Thanh sắt gỉ này phải được đấu giá công khai ư?”, Lý Thiệu Minh hỏi.



“Đúng vậy”, Hàn Phúc Giả khẽ gật đầu.



“Thôi được, tôi hiểu rồi”, Lý Thiệu Minh khẽ gật đầu.



Anh là người thông minh, đã nhanh chóng đoán ra, chuyện cô công chúa nhà Diệp Hách Na Lạp bằng lòng bán đấu giá bảo vật quý giá này nhất định có mục đích đặc biệt, chỉ là người bình thường đoán không ra mà thôi. Bên trong thanh sắt bình thường này chắc chắn có cất giấu báu vật, dựa vào thế lực của nhà Diệp Hách Na Lạp, cô ta không nên đấu giá nó mới đúng.



Về phần mục đích của Diệp Hách Na Lạp Bích Tỷ, có lẽ chỉ khi mua được nó mới biết được.





“Cậu Lý, thật xin lỗi”, Hàn Phúc Giả cảm thấy có lỗi, nói.



“Không sao, tôi nhất định phải có được thanh sắt này”, Lý Thiệu Minh mỉm cười.



Khi cười, anh không nhịn được liếc nhìn thanh sắt gỉ một cái, anh háo hức muốn có được món đồ này. Thanh sắt này chắc chắn có thể khiến võ công của anh tăng gấp đôi, có nó, anh lại tiến thêm một bước đến mục tiêu báo thù.



Không được, càng nhìn càng khó chịu, anh dứt khoát ra khỏi phòng VIP, cố hết sức tránh xa thanh sắt gỉ kia, mong sao bữa tiệc đấu giá từ thiện sớm bắt đầu.



Lúc này bên ngoài đại sảnh, rất nhiều khách quý đã đến.



Mấy vị khách quý này lần lượt là một trong mười hai vị thần chủ Hoàng Kim, Thanh Phong - minh chủ võ lâm tỉnh Liêu, Cửu Văn Long - đại ca của hai mươi ba thành phố thuộc tỉnh Liêu, Quỷ Đói - một trong sáu ác ma dưới trướng võ lâm Hắc Ám.




Thanh Phong mặc áo bào trắng, khuôn mặt trắng trẻo mịn màng, tuổi trên năm mươi, dáng vẻ thanh thoát như một vị thần. Cửu Văn Long dáng người thấp, để râu dê, ánh mắt nhanh trí sắc bén, mu bàn tay và cổ lộ ra hình xăm, đứng cùng Quỷ Đói, Quỷ Đói gầy như que củi, cao hơn một mét chín, nét mặt u ám, ưỡn ngực, nhìn ai cũng đầy vẻ khinh thường.



Bên cạnh Thanh Phong còn có một thanh niên trẻ tuổi khác, người này dáng vẻ anh tuấn, mặc âu phục đi giày da, ánh mắt nhìn người hết sức kiêu ngạo.



Thanh niên này tên là Hàn Bân, một trong hai anh họ của Hàn Phi Phi. Từ khi còn nhỏ đã bái Thanh Phong làm sư phụ, luyện được võ nghệ tinh thông, đến nay đã là một cao thủ Tông Sư cấp cao. Hắn còn gia nhập quân đội, chỉ mới hai mươi lăm tuổi đã là sĩ quan Trung tá.



Lúc Lý Thiệu Minh vừa ra ngoài đi dạo, Hàn Phúc Giả nghe nói bữa tiệc đấu giá có thêm mấy vị khách quý nên nhanh chóng cùng Hàn Phi Phi ra đón tiếp.



Khi thoáng thấy Thanh Phong và Hàn Bân, trong mắt ông ấy tràn đầy vui mừng, Hàn Phi Phi cũng mỉm cười xinh đẹp và gọi: “Anh!”



“Phi Phi?”, Hàn Bân nghiêng đầu, trên gương mặt cương nghị lập tức nở nụ cười.



Hàn Phúc Giả lại nhìn thấy Cửu Văn Long và Quỷ Đói, sắc mặt khẽ thay đổi. Miễn cưỡng nở nụ cười, thái độ qua loa lấy lệ.



Hàn Phúc Giả là người tốt, Cửu Văn Long và Quỷ Đói lại là kẻ xấu xa trong những người xấu xa. Vì là một người tốt nên ông ấy không muốn qua lại với đám người này.



Cửu Văn Long là đại ca của hai mươi ba thành phố thuộc tỉnh Liêu, dưới tay có hàng ngàn đàn em, thế lực ở tỉnh Liêu rất lớn. Quỷ Đói là một ác ma trong võ lâm Hắc Ám, hắn là cao thủ Thần Cấp cấp trung, vài năm nay ỷ vào võ công cao cường, lén lút làm không ít chuyện độc ác.



Trên hắn còn một minh chủ võ lâm Hắc Ám tên là Long Ngâm, người này võ công tuyệt đỉnh, là cao thủ Thần Cấp cấp cao, nghe nói đang đột phá, chẳng bao lâu nữa sẽ là cao thủ Thần Cấp đỉnh cao.



Cảnh giới võ thuật cao nhất trên thế giới này là Thần Cấp đỉnh cao, nếu Long Ngâm trở thành cao thủ Thần Cấp đỉnh cao thì ông ta sẽ là vị thần của tất cả võ sĩ.



Mặc dù Hàn Phúc Giả không thích bọn họ, nhưng cũng không muốn đụng chạm đến họ.




Quân tử dễ chọc, tiểu nhân khó dây vào.



“Minh chủ Thanh Phong, Tiểu Bân, mọi người đến rồi”, Hàn Phúc Giả nhanh chóng dẫn theo Hàn Phi Phi đến chỗ bọn họ, Hàn Phi Phi thân thiết đứng bên cạnh Hàn Bân. Tiếp sau đó, Hàn Phúc Giả lại quay qua Cửu Văn Long và Quỷ Đói chào hỏi: “Ông Tống, ông Quỷ, hai người cũng đến rồi”.



“Ông Hàn à, công chúa nhỏ của gia tộc Diệp Hách Na Lạp điên điên khùng khùng, làm việc vui buồn thất thường, chỉ dựa vào tâm trạng vui vẻ của bản thân. Từ khi tiếp nhận ý chỉ của Hoàng thái hậu trở thành gia chủ của gia tộc Diệp Hách Na Lạp, càng thích chơi những trò độc đáo. Năm ngoái vừa ra tay đã tặng ngay một cặp ly Cửu Long Ngọc, năm nay lại là một thanh sắt gỉ, bắt ông phải bán đấu giá với giá một tỷ. Ông Hàn à, buổi đấu giá từ thiện này của ông tổ chức càng ngày càng tốt hơn, đã vượt xa thị trường chợ đen bọn tôi tổ chức trong tỉnh rồi. Tôi và anh Quỷ rất háo hức với thanh sắt gỉ trong buổi đấu giá, có thể lấy nó ra cho chúng tôi xem chút không?”, Cửu Văn Long lập tức ôm lấy Hàn Phúc Giả, cười nhếch mép.



Quỷ Đói chắp tay sau lưng, ưỡn ngực, ánh mắt nhìn lên đèn chùm ở đại sảnh, không thèm nhìn Hàn Phúc Giả.



“Ông Tống, bây giờ e rằng không thể lấy thanh sắt cho mọi người xem được”, Hàn Phúc Giả liếc trộm Lý Thiệu Minh, thấy anh đang cẩn thận nghe ngóng, trong lòng không khỏi lo lắng.



Cửu Văn Long là đại ca của hai mươi ba thành phố thuộc tỉnh Liêu, thế lực ở tỉnh Liêu vô cùng lớn, sợ là bên cạnh ông đã có tai mắt của Cửu Văn Long rồi, nếu không thì tại sao Cửu Văn Long lại biết ông có thanh sắt gỉ trong tay.



Chuyện này khiến ông ấy hơi bực bội, nhưng vẫn cố nén giận nói: “Tôi đã hứa với Bích Tỷ, phải bán đấu giá công khai thanh sắt, báu vật này phải để tất cả mọi người đều thấy, nếu không làm vậy e rằng thất hứa, cô ấy sẽ tức giận”.



“Tiểu Hàn, ngay cả anh Quỷ mà ông cũng không nể mặt sao?”, Cửu Văn Long cười khẩy.



“Không phải không nể mà là không làm vậy được!”, Hàn Phúc Giả cứng rắn nói.



“Hả?”, ánh mắt Quỷ Đói khẽ thay đổi, lập tức từ trong cơ thể phóng ra luồng khí đen dày đặc, hung tợn nhìn Hàn Phúc Giả.



Đột nhiên, một luồng chân khí màu trắng bao quanh Hàn Phúc Giả, tạo thành một lá chắn bao bọc lấy Hàn Phúc Giả, chặn lại luồng chân khí màu đen của Quỷ Đói. Một bóng người xuất hiện trước mặt Hàn Phúc Giả, mỉm cười nhìn Quỷ Đói và nói: “Quỷ Đói, sao mới một năm không gặp, tính khí vẫn nóng nảy như vậy? Nếu tâm trạng ông không tốt, muốn tìm người trút giận, chi bằng ông đây chơi cùng ông?”



“Anh Quỷ, Thần Cấp cấp cao có chân khí bảo vệ, Thanh Phong đã là cao thủ Thần Cấp cấp cao rồi”, sắc mặt Cửu Văn Long thay đổi, kinh hoàng nhìn Quỷ Đói và nói.




Quỷ Đói và Thanh Phong một bên chính và một bên tà, đều là bá chủ võ lâm nổi tiếng ở tỉnh Liêu. Trên Thanh Phong có minh chủ võ lâm, trên Quỷ Đói có minh chủ võ lâm Hắc Ám, trước đây thực lực hai người ngang nhau, đều là cao thủ Thần Cấp cấp trung. Bây giờ thấy Thanh Phong đã đột phá trở thành cao thủ Thần Cấp cấp cao, Quỷ Đói rất kinh ngạc: “Võ sĩ dễ tìm, nhưng võ sĩ cấp Tông Sư khó kiếm. Trong một triệu người mới có một cao thủ Tông Sư, còn trong một trăm triệu người mới có một cao thủ Thần Cấp. Từ khi ông trở thành cao thủ Thần Cấp cấp trung năm ba mươi tuổi, võ công chưa từng đột phá. Mọi người ai cũng cho rằng thiên tài như ông đời này chỉ dừng ở Thần Cấp cấp trung, không ngờ giờ ông đã hơn năm mươi tuổi, vẫn có thể trở thành cao thủ Thần Cấp cấp cao?”



“Vậy thì sao?”, Thanh Phong mỉm cười.



“Lão già, võ công chúng ta tương đương, kinh nghiệm thực chiến của tôi mạnh hơn ông, nên tôi không hề sợ ông. Nhưng giờ ông lại hơn tôi một tấm lá chắn chân khí, năng lực phòng ngự mạnh hơn tôi rất nhiều, hôm nay tôi không so đo với ông”, Quỷ Đói nhìn chằm chằm Thanh Phong, rồi lạnh lùng liếc qua Hàn Phúc Giả, nói với Cửu Văn Long: “Chúng ta đi!”



“Vâng”, Cửu Văn Long nhanh chóng dẫn đám đàn em theo Quỷ Đói đi qua một bên, yên lặng chờ buổi đấu giá bắt đầu.



“Sư phụ của tôi là minh chủ võ lâm tỉnh Liêu, một trong mười hai vị thần chủ Hoàng Kim, là chuyên viên đặc biệt của quân đội, mệnh danh là anh hùng số một phương Bắc, tên là Thanh Phong!”, một thanh niên tuấn tú tầm mười sáu mười bảy tuổi mặc áo trắng bên cạnh Thanh Phong nói.



“Vỗ tay!”, các đệ tử Thanh Phong dần theo lập tức hô hào mọi người hoan hô.




Được đám đệ tử kích động, lại thấy khí chất bất phàm của Thanh Phong, nam thanh nữ tú trong đại sảnh không khỏi tán thưởng. Thanh Phong chỉ cười nhìn mọi người.



Vài phút sau, ông ta mới nhẹ nhàng giơ tay lên: “Hổ thẹn, hổ thẹn, được mọi người khen ngợi, tôi không dám nhận đâu. Tôi chỉ là nhận được tín nhiệm từ mọi người, mới có được vị trí minh chủ võ lâm tỉnh Liêu. Mà tôi lại có sức mạnh Thần Cấp, nên sẽ bảo vệ công đạo cho mọi người, nhất định sẽ không để mọi người thất vọng, đóng góp sức lực vì an toàn của phương Bắc chúng ta”.



“Ban nãy tôi ra tay cứu ông chủ Hàn, chỉ là tiện tay làm chút chuyện. Đó không là gì cả, mọi người không cần ca ngợi nữa. Tôi và nhà họ Hàn đều là thế gia, ra tay cứu ông chủ Hàn thật sự không phải chuyện gì to tát!”



“Sư phụ khiêm tốn rồi. Chuyện này đâu phải việc nhỏ, ông chủ Hàn quản lý huyết mạch của thành phố cảng, nếu xảy ra chuyện thì kinh tế cả thành phố cảng biển sẽ bị chấn động. Việc sư phụ làm là việc lớn, là việc nghĩa hiệp! Cảm ơn sư phụ đã ra tay cứu ông chủ Hàn!”, đệ tử áo trắng lớn tiếng nói.



“Không có gì, không có gì”, Thanh Phong cười nói.



“Minh chủ Thanh Phong, mời ông đến phòng VIP, tôi có chút quà cảm tạ”, vốn dĩ Hàn Phúc Giả cũng cho đây là chuyện nhỏ, chỉ là trong lòng âm thầm ghi nhớ lần ra tay giúp đỡ này của Thanh Phong. Bây giờ đệ tử áo trắng này lớn tiếng kêu gào, ông hơi ngại ngùng trước lời nói của cậu ta, nếu hôm nay không lấy ra món quà giá trị chục triệu thì quả thật có lỗi với đại ân đại đức của Thanh Phong.



“Đừng, đừng, ông Hàn, tôi chỉ ra tay cứu ông một mạng, không có gì đâu. Muốn cảm ơn tôi, lát nữa trong buổi đấu giá chúng ta nói tiếp”, Thanh Phong nhanh chóng từ chối.



“Vâng, lát nữa ông thích bảo vật nào, tôi lấy giúp ông!”, Hàn Phúc Giả cắn răng nói.



“Lát nữa rồi nói, lát nữa rồi nói!”, vẻ mặt Thanh Phong khó xử, từ chối Hàn Phúc Giả.



“Được, lát nữa ông thích thứ gì thì nói sau!”, Hàn Phúc Giả gật đầu.



Lúc Thanh Phong và Hàn Phúc Giả nói chuyện, Đường Tuyết Kỳ đã ra khỏi phòng VIP. Cô ta đi theo Lý Thiệu Minh, đương nhiên anh đi đâu cô ta theo đó.



Cô ta là con gái Đường Hào - một trong mười hai thần chủ Hoàng Kim, tất nhiên là biết Thanh Phong.



Thấy Thanh Phong và Hàn Phúc Giả như vậy, cô ta khẽ kéo Lý Thiệu Minh, nói với anh: “Anh, ông già Thanh Phong này thật không biết xấu hổ, trước nay vẫn thế, bên cạnh luôn thích có kẻ tâng bốc, làm chút chuyện nhỏ xíu cũng ồn ào quảng bá”.



“Ha ha, bản lĩnh tuyên truyền của ông ta là số một thế giới”, Lý Thiệu Minh bật cười.



Là con trai trưởng của nhà họ Lục ở Giang Nam, tất nhiên anh cũng biết Thanh Phong, có điều sau hơn mười năm, có lẽ Thanh Phong không còn nhận ra anh nữa.



Xem ra, Thanh Phong và Quỷ Đói, đều đến vì báu vật của Diệp Hách Na Lạp.



Một báu vật không ngờ lại thu hút hai cao thủ lớn.



Bữa tiệc đấu giá tối nay, dần nổi trận sóng gió rồi….