Cô Vợ Cảnh Sát Cool Ngầu Của Tôi

Chương 130: Đây Mới Là Lý Thiệu Minh Thật




Cô gái nhỏ này trông nhỏ nhắn đáng yêu như một nàng tiên, nhưng sức mạnh lại đáng sợ như ác quỷ. Lúc này mọi người đều có thể nhìn ra Triệu Thế Hy giận thật rồi, cô ấy đang nổi nóng, cô ấy có thực lực như vậy ai dám chọc giận cô ấy? Vương Hổ và ba tên sát thủ đều im miệng, Hàn Bân cũng ngậm chặt miệng không dám nói gì. Bởi họ không muốn bị Triệu Thế Hy một đấm đánh bay ra ngoài như Xương Khô.



“Bắt lấy Xương Khô”, Lý Thiệu Minh nhìn và nói với Đại Quân đang đứng một bên.



Bốn tên sát thủ là người của anh, trận chiến trên biển bốn tên sát thủ này đã phản bội anh, anh từng nói với Hàn Uy Phong rằng anh muốn trừ khử hết đám dơ bẩn trong môn phái. Hiện giờ Triệu Thế Hy hạ gục Xương Khô giúp anh, đương nhiên cô ta sẽ thuộc quyền anh xử lý.



Xương Khô đã bị Triệu Thế Hy đánh bị thương nặng, nên nhóm người Đại Quân có thể dễ dàng trói cô ta lại.



Lý Thiệu Minh lại nhìn ba tên sát thủ.



“Đại ca, trận thứ hai để tôi ra tay đi”, Cuồng Phong nói.



“Không, trận thứ hai để tôi”, Lý Thiệu Minh khẽ lắc đầu.



“Cái gì?”, Cuồng Phong ngạc nhiên nhìn anh.



“Kinh nghiệm thực chiến của anh phong phú hơn Hy Nhi, hơn nữa anh đã học được kỹ thuật dùng giáo ‘đốt cháy thảo nguyên’ nên cũng chẳng phải lo lắng gì mà vẫn có thể đánh bại bốn tên sát thủ. Bất kỳ ai trong bốn tên sát thủ đều không phải đối thủ của anh. Kinh nghiệm thực chiến của Hy Nhi chưa đủ, sau trận chiến sinh tử này chắc cô ấy sẽ học hỏi được khá nhiều. Còn Heo Rừng vẫn đang trong quá trình phát triển, anh ta hoàn toàn không phải là đối thủ của bốn tên sát thủ. Lần so tài này vô vị lắm, mọi người muốn nâng cao kinh nghiệm thực chiến thì tôi sẽ hạ gục họ rồi khi về chúng ta cùng luyện tập với họ là cũng có thể nâng cao kinh nghiệm thực chiến. Cứ để mình tôi đấu với ba người họ và hạ gục họ đi, rồi chúng ta quay về so tài riêng. Hôm nay tôi đã trải qua một số chuyện cá nhân không mấy vui vẻ, tôi muốn về nghỉ ngơi”, Lý Thiệu Minh nói.



Trong lòng người thất tình lúc nào cũng trống trải, giờ đây màn đêm đã dần buông xuống, nghĩ tới việc anh và Hiên Tịnh Vũ vẫn đang trong tình trạng chia tay, trong lòng Lý Thiệu Minh bỗng thấy hơi khó chịu.



Nhất là tối nay có nhiều người vây quanh, anh vẫn thấy không thoải mái trong lòng. Họ là khỉ sao? So tài võ công sao lại phải cho nhiều người không hiểu gì về võ công xem?



Hiển nhiên Triệu Thế Hy thấy buồn bực khi vừa bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ.



“Anh định một đánh ba sao?”, Cuồng Phong hỏi.



Lý Thiệu Minh nói xong, Cuồng Phong bỗng hiểu ra ý đồ của anh. Liễu Bân, Vương Hổ, Hàn Bân và ba tên sát thủ đều nhìn Lý Thiệu Minh với ánh mắt kinh ngạc.



Ngay từ đầu Vương Hổ đã cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy Lý Thiệu Minh, anh ta vốn không hề quen Lý Thiệu Minh, chỉ nghe nói dạo gần đây thành phố cảng biển xuất hiện một nhân vật lớn.




Trong mắt anh ta, mấy người mà Lý Thiệu Minh đánh bại như Liễu Bân, La Vĩnh Liệt, Tiểu Hổ đều không phải cao thủ gì cả, họ đều là vài cao thủ Tông Sư, số cao thủ này anh ta cũng có thể hạ gục. Nhưng hiện giờ cao thủ mà nhóm người Lý Thiệu Minh gặp phải là cao thủ Thần Cấp, anh không đánh nổi nên đành phải bảo đàn em của anh ra trận, còn anh đứng sau chỉ trỏ. Chắc là anh cũng giống Thanh Phong, đều sợ thua. Gặp phải người kém cỏi hơn mình thì bất khả chiến bại, nhưng khi gặp phải người giỏi hơn mình thì chỉ biết chém gió, ra vẻ ta đây. Anh ta ghét nhất là loại người như vậy, không thực dụng chút nào.



Kẻ kiêu ngạo thì luôn thích nhìn vào khuyết điểm của người khác. Anh ta đã quên Lý Thiệu Minh không chỉ đánh bại số cao thủ thuộc cảnh giới Tông Sư như Liễu Bân, La Vĩnh Liệt và Tiểu Hổ, mà anh còn khiến một cao thủ hàng đầu trong thế giới ngầm phương Bắc là Cuồng Phong phải chịu khuất phục.



Trong mắt anh ta, chức phó sĩ quan huấn luyện đội đặc chủng quân khu tỉnh như Lý Thiệu Minh không bằng anh ta.



“Lý Thiệu Minh, anh phải suy nghĩ cho tính mạng của mình, đừng để mất mạng vì sở thích khoe khoang”, Vương Hổ nhanh mồm nhanh miệng, anh ta bỗng nói ra những lời trong lòng.



“Lý Thiệu Minh, tôi từng đọc thông tin về mấy người này, họ đều là cao thủ không dễ đối phó, mà hình như vết thương của anh vẫn chưa khỏi nhỉ? Tốt nhất anh hãy suy nghĩ cho kỹ”, Liễu Bân cũng không nhịn được khuyên anh.



Anh ta biết thực lực của Lý Thiệu Minh, nhưng anh ta không thể ngờ một mình Lý Thiệu Minh có thể đấu với ba cao thủ Thần Cấp.



Cao thủ Thần Cấp trở lên đều là thần rồi, họ đều là những nhân vật thuộc cảnh giới Thần Tiên. Cao thủ Thần Cấp rất hiếm, do Lý Thiệu Minh có thân phận đặc biệt nên có thể thu hút nhiều cao thủ Thần Cấp như vậy. Tài nguyên Liễu Bân có được trong quân đội có hạn, dù tài nguyên huấn luyện của anh ta đã là tốt nhất so với những người khác, nhưng vẫn không được đào tạo thành cao thủ Thần Cấp như một số gia tộc võ lâm. Nếu không có cao thủ chịu chỉ dạy không màng đến lợi ích bản thân, thì việc trở thành cao thủ Thần Cấp vẫn chỉ là mơ ước cả đời. Anh ta không tưởng tượng nổi Lý Thiệu Minh sẽ đánh bại ba cao thủ Thần Cấp như nào.




Không chỉ có Vương Hổ, Liễu Bân không tin Lý Thiệu Minh có thể một mình hạ gục hết ba cao thủ Thần Cấp, mà ngay cả Hàn Bân và rất nhiều lính đặc chủng cũng không tin anh.



Đúng lúc này đám lính đặc chủng binh mà Hàn Uy Phong đưa tới đều đến từ đội đặc chủng Thiên Lang – một trong những đội lính đặc chủng đứng đầu trong năm quân khu lớn. Người mà ông ấy muốn bắt là cao thủ Thần Cấp, ông ấy không dám coi thường những cao thủ Thần Cấp này. Còn những binh sĩ này đều phải bỏ biết bao mồ hôi công sức, trải qua bao vòng tuyển chọn mới vào được Thiên Lang. Họ tự cho mình là tài giỏi, ai nấy đều vô cùng bướng bỉnh.



Tất cả họ đều là cao thủ trên cảnh giới Tông Sư, thấy Vương Hổ nói thế, không ít người cười trộm.



Trong lòng họ, cao thủ Thần Cấp là vị thần cao chót vót mà họ không thể với tới. Nếu Lý Thiệu Minh có thể đánh bại ba cao thủ Thần Cấp thì ba cao thủ Thần Cấp này cũng rẻ mạt quá đó.



Không thể nào, nếu với ngoại hình này của Lý thiệu Minh mà có thể hạ gục được ba cao thủ Thần Cấp, e là tất cả họ đều là cao thủ Thần Cấp đỉnh cao rồi.



Chỉ có Hàn Uy Phong thầm mỉm cười.



Lý Thiệu Minh của đội Thiên Chu, cuối cùng cậu cũng thể hiện sức mạnh của cậu rồi à?




Hai năm trước, lúc Hàn Uy Phong tình cờ xem được một đoạn video của Lý thiệu Minh, ông ấy đã nhớ kỹ hình dáng của anh. Đoạn video này là tài liệu cơ mật, luôn được cất giữ và bảo quản trong kho lưu trữ hồ sơ, Hàn Uy Phong thường xem đoạn video này. Điều mà ông ấy tán thưởng Lý Thiệu Minh không chỉ vì năng lực hơn người của anh, mà còn là vì tài hoa khi dẫn binh đánh trận của anh. Đây là một tài năng đẹp trai trời sinh, ông ấy thích Lý Thiệu Minh còn hơn cả cháu ruột của mình.



“Lý Phong, anh đã nghĩ kỹ chưa, anh định một mình đấu lại ba chúng tôi sao? Anh là Lý Phong nhỉ?”, ba tên sát thủ không ngờ Lý Thiệu Minh muốn đấu riêng với ba người họ, vốn dĩ họ nên cười ngạo nghễ, nhưng chẳng hiểu sao giờ đây trong lòng họ lại hơi hoảng sợ. Truy Hồn bỗng lôi thông tin về Lý Thiệu Minh ở trên người ra, liếc qua tài liệu đó rồi nói: “Cậu tên là Lý Phong, từ nhỏ đến lớn chỉ là một người bình thường, còn thường xuyên bị người ta bắt nạt, là Hàn Sương chỉ dạy cho cậu, dạy cậu võ công, muốn cậu chiếm lấy chức vị của đại tướng”.



“Lý Phong, dù anh được Hàn Sương chỉ dạy nhưng giờ anh mới chỉ là một cao thủ Thần Cấp cấp thấp, chúng tôi cũng là cao thủ Thần Cấp cấp thấp, một mình anh đánh với ba chúng tôi, anh đánh nổi không? Chi bằng hôm nay bỏ qua đi, chúng tôi cho anh một cơ hội hối hận, anh nói với những người lính Hoa Hạ này, bảo họ tha cho chúng tôi đi, từ nay về sau chúng tôi sẽ không vào Hoa Hạ nữa, mối làm ăn này chúng tôi không làm nữa, coi như chúng tôi đen đủi đi, được chứ?”, Truy Hồn kìm nén nỗi căng thẳng trong lòng và nói.



Chẳng hiểu tại sao, hắn càng lúc càng cảm thấy Lý Thiệu Minh này không phải Lý Thiệu Minh giả, không hề giống với những gì mà Lý Thiệu Minh ở trụ sở chính của quân đoàn đã nói.



Người này không phải là Lý Phong bình thường, người này chính là đại ca Lý Thiệu Minh trước kia của họ.



Anh dám một mình đấu với ba người họ thì tức là anh có bản lĩnh nhất định.



Lý Thiệu Minh ở trụ sở chính đó nói với họ, Lý Thiệu Minh đang ở thành phố cảng biển là giả. Là con rối của Hàn Sương – kẻ thù không đội trời chung với anh ta đào tạo ra, muốn dùng anh để giả mạo anh ta, giành lấy vị trí của anh ta. Năng lực của Hàn Sương không hề yếu, hắn là cao thủ thứ hai trong Tứ đại binh vương, là thủ lĩnh thứ hai của lũ quân phiệt trên thế giới. Nếu hắn đích thân huấn luyện một người thì chắc hẳn có thể đào tạo anh trở thành thần. Chỉ có điều dù cho năng lực của Hàn Sương có giỏi tới đâu, dù hắn có bồi dường ra một cao thủ Thần Cấp thì cũng không thể đánh bại được ba người họ trong khoảng thời gian ngắn ngủi được.



Trừ khi Lý Thiệu Minh này là thật, chỉ có Lý Thiệu Minh thật mới có thể một mình đánh bại ba người họ.



Trong lòng họ dần sợ hãi.



Dù là đại ca của họ, người đứng đầu trong mười sát thủ lớn, là cao thủ Thần Cấp cấp cao cũng vô cùng sợ Lý Thiệu Minh, chút bản lĩnh này của họ còn chẳng đủ tư cách để làm phó sĩ quan quân đội cho Lý Thiệu Minh trước kia thì làm sao mà dám tranh cao thấp với Lý Thiệu Minh?



“Lý Phong, anh nghĩ kỹ chưa, hay là thôi đi. Lần so tài võ công này chúng tôi nhận thua, chúng tôi nể mặt anh, coi như anh thắng, anh tha cho chúng tôi đi đi được không?”, trong lòng Bò Tót hoảng loạn nói không nên lời, cứ nghĩ tới việc anh có thể là Lý Thiệu Minh thật, trong lòng hắn ngày càng sợ hãi.



“Không được, chúng ta nhất định phải đánh”, khuôn mặt Lý Thiệu Minh không chút biểu cảm.



“Đây mới là Lý Thiệu Minh thật, toàn bộ chúng ta bị tên giả kia lừa rồi!”, Tay Sắt đột nhiên hét toáng lên, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.