Cô Vợ Cảnh Sát Cool Ngầu Của Tôi

Chương 107: Hai Tỷ




“Một tỷ, bảo vật mà gia tộc Diệp Hách Na Lạp đưa ra đấu giá, có người muốn bảo vật mà Bích Tỷ của Diệp Hách Na Lạp đấu giá một tỷ! Một tỷ lần một”, thấy Lý Thiệu Minh ra giá, hai mắt Hàn Phúc Giả lập tức sáng rực lên.



Ông ấy tin chắc Lý Thiệu Minh là một cao thủ, cũng tin vào năng lực của Lý Thiệu Minh. Vừa nãy bị Hàn Vũ Triết quậy phá ở bữa tiệc, ông ấy hơi mơ hồ về thực lực của anh.



Nhưng trò cười vẫn là trò cười, chẳng bao lâu ông ấy đã nghĩ đến Hàn Vũ Triết đó hẳn là một tên ngu ngốc.



Để giữ lại thanh sắt gỉ này cho Lý Thiệu Minh, ông ấy thà đắc tội với Cửu Văn Long và Quỷ Đói cũng không cho họ xem trước. Bây giờ thấy Lý Thiệu Minh ra giá, ông thầm cảm thấy phấn khích.



“Còn có người mua thanh sắt gỉ này à?”, cả khán phòng lại lần nữa hỗn loạn, không ít doanh nhân giàu có lần lượt đứng lên nhìn về phía Lý Thiệu Minh.



“Ha ha ha, tên ngốc Lý Phong lại mua thanh sắt gỉ này với giá một tỷ!”, thấy người mua thanh sắt gỉ này là Lý Thiệu Minh, Hàn Vũ Triết ngồi ở hàng ghế sau bỗng bật cười.



Thẩm Sơ Hạ và hai cô gái cũng cảm thấy Lý Thiệu Minh hơi ngốc, che miệng cười trộm.



“Cái gì? Lý Phong bỏ ra một tỷ để mua thanh sắt gỉ này à?”, Hàn Vũ Triết bỗng biến sắc.



Hắn chợt nhận ra điều gì đó.



Lý Thiệu Minh lại bỏ ra một tỷ mua thanh sắt gỉ này, một tỷ đấy!



Thấy Hàn Vũ Triết biến sắc, sắc mặt Thẩm Sơ Hạ và hai cô gái cũng thay đổi. Họ lập tức kinh hoàng nhìn Lý Thiệu Minh, họ thấy rõ Lý Thiệu Minh đang khẽ giơ tay phải lên rồi nhìn thẳng vào Hàn Phúc Giả đang đứng trên sân khấu. Họ không nhìn lầm, lúc này các khách mời trong phòng đều đang nhìn Lý Thiệu Minh, không ngờ người thanh niên này lại hào phóng như vậy.



“Anh cả, là Lý Phong mua…”, anh hai nhà họ Hiên cũng nhanh chóng đứng dậy, ánh mắt hiện lên vẻ kinh hãi nhìn Lý Thiệu Minh.



“Cậu ta thế mà có một tỷ?”, sắc mặt anh cả nhà họ Hiên rất khó coi.



“Lý Thiệu Minh?”, Hàn Bân cũng không nhẫn nhịn được đứng bật dậy, nhìn Lý Thiệu Minh với ánh mắt khó tin.



Thanh Phong, Cửu Văn Long, Quỷ Đói, Lâm Tuyết Tình, Trần Tử Phong, Dương Siêu, Lâm Thi Nhã đều ngạc nhiên nhìn Lý Thiệu Minh, họ không ngờ người thanh niên này lại có năng lực như vậy.





Tướng quân Hàn và Liễu Bân ngồi trong góc, mỉm cười nhìn Lý Thiệu Minh.



Không sai, Lý Thiệu Minh – người đứng đầu trong Tứ đại binh vương ở nước ngoài, cao thủ đỉnh cao của thế giới. Anh không chỉ có quyền lực ở nước ngoài, người có thực lực đi đến đâu anh cũng được hoan nghênh, cũng sẽ làm nên chuyện. Anh có thể trở thành người nắm binh quyền hàng đầu ở nước ngoài thì trong nước anh cũng sẽ tồn tại ở vị trí đỉnh cao. Với thực lực của anh, chẳng bao lâu sau sẽ làm chấn động toàn bộ giới võ lâm ở Hoa Hạ.



Thấy Lý Thiệu Minh vừa vung tay đã tiêu tốn một tỷ, Hiên Tịnh Vũ cũng ngạc nhiên nhìn người đàn ông bên cạnh. Cô nhìn vào đôi mắt bình tĩnh, gương mặt trắng ngần của anh, trong lòng cô dâng lên cảm giác khó tả.



Chẳng phải anh chỉ có hai trăm triệu thôi sao? Sao lại có một tỷ để mua thanh sắt vô dụng này?



Đường Tuyết Kỳ cũng sửng sốt.



Cái quái gì thế?



Chẳng phải cuộc sống mấy năm nay của Lý Thiệu Minh rất khốn khó sao? Mặc dù anh là con trai trưởng của một trong bốn gia tộc lớn trong giới võ lâm, và có chút thực lực, sau khi sống ẩn dật làm người bình thường có thể sống tốt hơn, có thể cưới được một cô vợ xinh đẹp. Nhưng lại có một tỷ để mua thanh sắt gỉ, năng lực này của anh hơi vượt ngoài sức tưởng tượng của cô ta. Một tỷ không phải là giấy, không phải nói có là có. Cô ta là con gái duy nhất của một trong mười hai chủ thần Hoàng Kim, con gái cả nhà họ Đường mà tài khoản riêng cũng chỉ có một tỷ.



Lý Thiệu Minh không dễ dàng vung tay, nhưng hễ vung tay chắc chắn sẽ khiến toàn hội trường kinh hãi.



Heo Rừng, anh Hổ và Vương Giai Nặc ngồi cùng một chỗ, chỉ cảm thấy khuôn mặt phát sáng. Sắc mặt Đoàn Bội Bội cũng trở nên trắng bệch nhìn anh, thầm nghĩ Lý Thiệu Minh này đúng là giàu có.



“Một tỷ, tôi muốn mua thanh sắt gỉ này. Nếu không có ai ra giá cao hơn thì hãy bán cho tôi”, Lý Thiệu Minh thản nhiên nhìn Hàn Phúc Giả nói.



Thật ra anh cảm thấy khá phấn khích vì thanh sắt gỉ này quả thật là một bảo vật quý giá. Trong thanh sắt gỉ này có bảo vật quý giá, chỉ có cao thủ Thần Cấp như anh mới có thể cảm nhận được luồng khí bên trong. Cũng may chỉ có một mình anh sờ bảo vật này, nếu không Thanh Phong, Quỷ Đói mà phát hiện ra luồng khí trong thanh sắt gỉ này thì chắc chắn họ sẽ giành với anh. Thực lực hiện giờ của anh vẫn không thể tranh giành với hai cao thủ như Thanh Phong và Quỷ Đói.



“Một tỷ, lần hai!”, tim Hàn Phúc Giả đập thình thịch.



Lẽ nào trong thanh sắt gỉ này có bảo vật gì sao?



“Một tỷ lần ba đi”, Lý Thiệu Minh bình tĩnh nói.




“Được, một tỷ lần ba…”, Hàn Phúc Giả cầm búa đấu giá lên.



“Khoan đã”, Quỷ Đói lập tức đứng dậy.



Hắn nhíu mày nhìn về phía thanh sắt gỉ trên sân khấu, rồi lại nhìn Lý Thiệu Minh phía đối diện. Hắn thầm nghĩ lẽ nào Lý Thiệu Minh này là do Hàn Phúc Giả tìm đến để lừa bọn họ?



Cố ý bảo Lý Thiệu Minh hô giá để thu hút bọn họ ra giá cao hơn?



Không có khả năng đấy chứ?



Dù Lý Thiệu Minh này có Cuồng Phong bên cạnh nhưng Cuồng Phong mới chỉ là cao thủ Thần Cấp cấp thấp, không có tổ chức cũng không có ô dù nào, là người giang hồ tự do. Thế lực hay thực lực gì cũng kém xa bọn họ, Lý Thiệu Minh dám cấu kết với Hàn Phúc Giả lừa họ à? Dù Hàn Phúc Giả có lai lịch không nhỏ, với lai lịch và thân phận đặc biệt của Hàn Phúc Giả cũng không thể nghèo đến mức phải lừa gạt họ mua một miếng thanh sắt gỉ.



Ông ấy lừa một lần thì có thể được bao nhiêu tiền? Một tỷ? Nếu Hàn Phúc Giả muốn kiếm tiền, thay đổi số tiền mà ông ấy nhận được từ lần đấu giá từ thiện này thì có thể kiếm được bao nhiêu chứ?



Trừ khi ông ấy cầm tiền rồi lập tức ra nước ngoài, nếu không ông ấy sẽ không thể sống tiếp được ở Hoa Hạ nữa.



Có thể trong miếng thanh sắt gỉ này có bảo vật.




Cứ đặt cược thử xem!



“Một tỷ một nghìn tệ!”, Quỷ Đói giơ tay phải lên.



“Ha ha ha!”, nghe Quỷ Đói ra giá, Thanh Phong lập tức bật cười. Ông ta mặc một bộ đồ thời Đường bằng lụa trắng toát lên khí chất cao quý, đứng bật dậy và nhìn Quỷ Đói như đang nhìn một đứa trẻ và nói: “Quỷ Đói, dù sao ông cũng là bề trên trong giang hồ, một trong sáu ác ma của võ lâm Hắc Ám, đàn em chủ chốt của minh chủ Long Ngâm. Ông tranh giành bảo vật với một thanh niên thì đã đành, sao chỉ thêm có một nghìn tệ vậy? Keo kiệt quá rồi đấy”.



“Tôi thấy cuộc đấu giá này rất thú vị nên cũng chơi với mọi người một chút nhỉ. Tôi ra giá cao hơn, một tỷ hai nghìn tệ”, Thanh Phong cười nói.



Ông ta chưa sờ đến thanh sắt gỉ nên không có hứng thú với nó. Nếu đồ trên sân khấu không phải là bảo vật mà chỉ là một miếng thanh sắt gỉ bình thường thì lần này ông ta lỗ vốn rồi.




Ông ta bỏ ra một nghìn để mua thanh sắt gỉ cũng cảm thấy thua thiệt, nên đành liều mạng đặt cược.



“Lão già chết tiệt, ông không nỡ tiêu nhiều tiền mua thanh sắt gỉ, sợ tiêu nhiều sẽ lỗ à, lại không biết xấu hổ chỉ bỏ ra một chút vậy, ông giả vờ xem thường tôi để tìm đường lui cho mình à? Ông thế mà lại dám xem thường tôi?”, Quỷ Đói tức giận.



“Tà ma ngoại đạo, tôi đã là cao thủ Thần Cấp cấp cao, tại sao phải xem trọng ông? Nếu ông cảm thấy không phục thì bây giờ chúng ta thử sao tài nào?”, vẻ mặt Thanh Phong bình tĩnh nói.



“Mẹ kiếp”, Quỷ Đói càng tức giận, nghiến răng nghiến lợi, tay phải ấn vào bảo kiếm ở thắt lưng.



“To gan, ông dám vô lễ với sư phụ của tôi?”, thiếu niên mặc áo trắng bên cạnh Thanh Phong quát lên, các đệ tử Thanh Phong dẫn đến nhanh chóng chạy đến cạnh ông ta.



“Nhóc con, cậu dám xúc phạm đến anh Quỷ à?”, Cửu Văn Long tức giận, cũng gọi các đàn em đến.



Lý Thiệu Minh vừa ra giá đã thu hút Thanh Phong và Quỷ Đói đến giành đồ. Họ không hiểu về món bảo vật này nhưng cũng không muốn bỏ lỡ nó.



Trước tiên cứ mua về rồi tính sau, ngộ nhỡ thật sự chỉ là miếng thanh sắt gỉ bình thường thì sẽ đến tìm Hàn Phúc Giả đòi tiền lại. Hàn Phúc Giả có lai lịch nhưng họ cũng không thua kém gì.



“Lý Phong, hắn không phải có tiền thật chứ?”, Hàn Vũ Triết ngạc nhiên không thôi, không ngờ Lý Thiệu Minh lại có tiền như vậy, đột nhiên hắn cảm thấy chua xót và mất cân bằng, hắn tự an ủi mình nói.



“Tôi nhất định phải lấy được thanh sắt gỉ này, hai tỷ”, Lý Thiệu Minh lại giơ tay lên, bình tĩnh nói.



“Cái gì?”, nghe Lý Thiệu Minh nói vậy, khách mời toàn hội trường đều kinh hãi.



Lần này, Hàn Vũ Triết, Hiên Tịnh Vũ, Đường Tuyết Kỳ, Thanh Phong, Quỷ Đói, anh cả nhà họ Hiên, Đoàn Bội Bội, Hàn Bân và Thẩm Sơ Hạ đều nhìn Lý Thiệu Minh với ánh mắt vô cùng khó tin.



Sao anh lại có nhiều tiền như vậy?