Mộ Viên Bách lái xe đưa Ninh Hinh về nhà. Cô định hỏi anh mình có sao không, nhưng anh không đề cập đến nên cô nghĩ cũng không nghiêm trọng gì.
Về đến nhà, Mộ Viên Bách còn đỡ Ninh Hinh vào nhà. Từ đầu đến cuối luôn ngọt ngào và ôn nhu đến lạ.
Cô cũng không biết anh bị gì, nhưng có nên đây là quãng thời gian đẹp cùng nhau trải qua bốn tháng tới không.
Dù sao bốn tháng nữa sẽ tròn nửa năm, đến lúc đó, Mộ Viên Bách có li hôn với cô không chứ?
...
Nhà chính Mộ gia.
Mộ phu nhân ngồi thản nhiên thưởng thức trà chiều. Quản gia lúc này đi đến, báo cáo tình hình:" Phu nhân, hôm nay thiếu gia đã đưa thiếu phu nhân đến bệnh viện ".
" Bệnh viện?" Mộ phu nhân quay sang nhìn quản gia, bỏ tách trà xuống.
" Thiếu gia muốn kiểm tra tình hình của thiếu phu nhân, muốn tìm hiểu tại sao thiếu phu nhân không nói chuyện " Quản gia giải thích thêm.
" Ô, thằng nhóc đấy...".
Mộ phu nhân bất ngờ. Tính khí như Mộ Viên Bách sao lại thay đổi đột ngột như vậy?
" Có chuyện gì thế?" Uất Noãn đi đến, nhìn Mộ phu nhân và quản gia.
Uất Noãn - mẹ của Mộ Viên Thiệu, cũng là bà nội của Mộ Viên Bách.
" Mẹ..." Mộ phu nhân vội đứng lên, đi đến đỡ lấy bà.
Để bà ngồi xuống, Mộ phu nhân cũng nhanh chóng ngồi đối diện.
" Chả qua là con nghe thằng bé Viên Bách đưa vợ nó đi khám " Mộ phu nhân nói.
" Khám? Đích thân Tiểu Bách đưa đi?" Uất Noãn bà hỏi.
" Vâng " Mộ phu nhân gật đầu.
" Con bé câm đó..." Mộ phu nhân lên tiếng.
" Con bé câm? Ít nhất nó câm còn được Viên Bách quan tâm đến, còn tôi là bà nội nó, một năm nó cũng chỉ nhìn mặt tôi một lần đây này " Uất Noãn bà nói thêm.
Mộ phu nhân biết mình lỡ lời, bà liền im bặt.
Uất Noãn chống tay lên bàn đứng lên. Cái thân này cũng già lắm rồi, đến bây giờ chưa được Mộ Viên Bách chú ý đến hỏi thăm một câu đây này.
Nhị tiểu thư của Ninh gia là kết hôn thay cho chị gái mình. Lại được Mộ Viên Bách đích thân đưa đi bệnh viện, thật không thể tin nỗi mà.
Mộ phu nhân nhìn bà rời đi, bản thân bà cũng chỉ biết thở dài.
" Phu nhân..." Quản gia lên tiếng, muốn an ủi nhưng chẳng biết làm sao.
" Tôi hiểu mà, vì chuyện năm xưa mà Viên Bách nó không nhìn mặt mọi người ".
" Cũng là do tôi ".
...
Mộ gia.
Ninh Hinh ngồi ở phòng khách, cô cuộn tròn mình xem phim.
Mộ Viên Bách không cho cô động vào chuyện gì, giúp việc bất ngờ xuất hiện nên cô chỉ được ngồi không thôi.
Chỉ được ngồi không, còn nếu làm gì thì anh sẽ giận.
Mộ Viên Bách sau khi trở về thì liền lên thư phòng, anh bảo bận việc gì đó nên phải giải quyết.
Cô cũng không dám làm phiền anh, nhưng mà...
Anh cứ ngồi lì trong thư phòng đến tận tối luôn rồi đấy.
Ninh Hinh chịu không được, cô đứng dậy, vào bếp pha trà và lấy chút bánh ngọt cho anh.
" Thiếu phu nhân...để tôi...".
Ninh Hinh nhìn giúp việc, cô lắc đầu, sau đó bưng khay trà và bánh phía về cầu thang.
Cô muốn tự đưa vào cho anh!
Ninh Hinh đẩy cửa đi vào, thấy Mộ Viên Bách đang ngồi ở đó.
Mộ Viên Bách có chút mệt mỏi, anh đang xoa xoa đầu thì thấy cô đi vào.
" Tiểu Hinh?".
Ninh Hinh đặt khay trên tay xuống, cô đi đến chỗ anh.
Nhìn vào máy tính của anh, có gì đó không ổn, cô thấy sai sai...
Sai lắm luôn.
Mộ Viên Bách bây giờ mới để ý đến là trời đã tối, anh mãi mê làm việc quá rồi.
Ninh Hinh kéo anh, anh nhìn cô:" Sao vậy?".
Cô chỉ tay về phía màng hình máy tính.
Mộ Viên Bách không hiểu cô muốn làm gì, anh kéo cô lại gần mình, đặt cô ngồi lên đùi mình.
" Em muốn làm gì làm đi " Anh nhẹ nhàng nói.
Ninh Hinh nhìn anh, ý muốn hỏi bản thân thật sự động vào được không?
" Em cứ làm đi " Mộ Viên Bách chắn chắn bảo.
Ninh Hinh mỉm cười rồi gật đầu, cô đặt tay lên bàn phím máy tính, tốc độ đánh máy đúng là quá nhanh, khiến Mộ Viên Bách không theo kịp.
Ninh Hinh...
Ôi trời đất!
Mộ Viên Bách ngồi im nhìn cô đánh máy liên tục. Nhưng chỗ anh đang đau đầu thì cô giải quyết nhanh gọn lẹ trong một nốt nhạc.
Chẳng mấy chốc Ninh Hinh giúp anh hoàn thành những chỗ chưa xong. Cô dừng tay lại, quay đầu nhìn anh.
Trước kia Ninh Hinh cũng được đi học mà, dù sao cũng không được nuông chiều như Ninh Tuyết nên cô lấy việc học để cố gắng.
Cô tự học cao hơn cho bản thân, không có máy tính thì cô sẽ nhân những ngày ít tiết, ở lì trong phòng máy tính của trường tìm tòi đủ thứ.
Ninh Hinh cũng chỉ mới hai mươi tuổi, nếu bây giờ còn đi học cô đã năm hai đại học rồi. Khả năng của cô rất giỏi, chỉ là không được đi đến chốn, nên đành vùi sâu thôi.
Mộ Viên Bách bất ngờ với tài năng của cô, những chỗ anh đang đau đầu cô đã thay anh làm rất tốt.
" Em tuyệt thật đấy " Mộ Viên Bách trầm trồ nhìn cô.
Anh nổi tiếng là thông minh, thương trường không ai không biết tên anh. Nhưng những lúc thế này, anh cảm thấy Ninh Hinh còn giỏi hơn cả anh.
Ninh Hinh mỉm cười, cô không biết mình có thể giúp cho anh được nhiều chuyện như vậy.
" Tiểu Hinh....".
Mộ Viên Bách lại bắt đầu làm chuyện xấu, tay không ngừng mò mẫn trong áo cô.
Ninh Hinh ngồi trên đùi anh như vậy...
Làm sao chịu được đây chứ?