Nửa đêm nửa hôm, Mộ Viên Bách như kẻ trộm sang phòng, thấy Ninh Hinh đã ngủ say, anh liền lén lút đọc nhật kí của cô.
[ Hôm nay tôi rất vui ]
Một dòng chữ ngắn gọn nhưng đủ làm Mộ Viên Bách hiểu rằng việc anh cùng cô ăn cơm làm cô vui như thế nào. Anh đi đến, kéo chăn lên đắp cho cô, rồi nắm lấy tay Ninh Hinh bỏ vào chăn.
Nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng, Mộ Viên Bách xuống nhà, anh liên lạc với Lục Thiên Tư.
...
Bệnh viện.
Lục Thiên Tư mới kết thúc ca phẫu thuật phức tạp, anh ngã người xuống sofa để giảm mệt mỏi.
Điện thoại có người gọi đến, đó là Mộ Viên Bách.
Anh đã bảo Mộ Viên Bách hãy xem xem cô sẽ ra sao mỗi ngày, để thay đổi suy nghĩ Ninh Hinh tích cực hơn.
" Sao rồi?".
[ Có vẻ tốt, cô ta ghi rằng rất vui ]
" Vậy sao? Cậu đã làm gì để cô ấy vui vậy?" Lục Thiên Tư hỏi.
[ Chỉ là ăn cơm cùng cô ta, có gì sao? ]
" Không, không có gì. Đồ ăn Ninh Hinh nấu thế nào? " Ít khi Mộ Viên Bách động đũa vào thức ăn người lạ nấu, ngoài đầu bếp quen ở nhà hàng hay đến và một số chỗ khác. Còn không thì đánh chết tên Mộ Viên Bách này cũng không ăn.
[ Cũng tạm ]
Nghe câu trả lời của Mộ Viên Bách, Lục Thiên Tư cũng đoán được khả năng nấu nướng của Ninh Hinh giỏi cỡ nào rồi.
" Ăn được bữa cơm rồi, thôi gắng ăn đến lúc li hôn đi " Lục Thiên Tư nói.
[ Li hôn? ]
" Không phải cậu nói với cô ấy sau sáu tháng sẽ li hôn mà, Ninh Hinh đã nói vậy với tôi " Lục Thiên Tư nói.
" Bây giờ cậu không nỡ à? ".
[ Làm gì có? Tôi sẽ li hôn sau khi hết sáu tháng ]
Lục Thiên Tư nghe vậy bật cười:" Vậy đến lúc đó tôi có thể bảo vệ Ninh Hinh rồi ".
" Người con gái như Ninh Hinh nhìn vào chỉ muốn bảo vệ, không có ai như Mộ Viên Bách cậu cọc cằn rồi đối xử thậm tệ như vậy đâu ".
...
Những lời Lục Thiên Tư nói qua điện thoại làm Mộ Viên Bách suy nghĩ mãi.
Anh hầm hực đến không ngủ được, chỉ biết ngồi trước màng hình máy tính không ngừng làm việc.
Bây giờ đã là ba giờ sáng, Mộ Viên Bách có vẻ không muốn ngủ luôn rồi.
Cạch
Ninh Hinh với bộ dạng ngớ ngẩn mở cửa phòng anh ra. Chả qua cô thấy đèn phòng anh còn sáng, nên cô tò mò đi sang.
" Cô không ngủ à?" Mộ Viên Bách thấy cô liền hỏi.
Ninh Hinh đưa tay dụi mắt, cô đang ngủ thì giật mình đấy chứ, sau đó thì khát nước nên định xuống nhà lấy nước thì nhìn thấy phòng anh sáng đèn như vậy này.
" Về phòng ngủ đi " Mộ Viên Bách lớn tiếng nói.
Chẳng qua là còn hơi quạo về câu nói của Lục Thiên Tư qua điện thoại.
Ninh Hinh bị anh quát liền tỉnh ngủ, cô vội cúi đầu liên tục như là xin lỗi anh, sau đó vội chạy đi.
Nếu ở lại, sẽ chọc anh giận mất.
Thấy Ninh Hinh như thỏ con bị dọa đến phát sợ, Mộ Viên Bách bất lực dựa vào ghế.
Đúng thật như Lục Thiên Tư nói.
Ninh Hinh này nhìn vào chỉ muốn làm đàn ông bao lấy mà bảo vệ.
Chắc chỉ duy nhất có anh là cục súc với vô tâm đến như vậy.
" Ngớ ngẩn thật ".
Mộ Viên Bách đưa tay xoa huyệt thái dương, anh thở dài.
Nghĩ nhiều làm gì chứ?
Dù gì cũng còn năm tháng nữa sẽ li hôn với Ninh Hinh rồi?
Câu nói Lục Thiên Tư lại vang trong đầu anh. Mộ Viên Bách hầm hực đứng dậy, khó chịu trong lòng đi ra khỏi phòng.
Xuống nhà, anh nhìn thấy Ninh Hinh đang ngồi ở bàn, liên tục uống nước.
Thấy anh đi xuống, Ninh Hinh kinh hãi đến sặc nước.
" Khụ...khụ...khụ...".
Cô đưa tay vỗ ngực mình, Mộ Viên Bách đi có thể phát lên tiếng động không? Bây giờ là nửa đêm, dọa người quá rồi đấy?
Mộ Viên Bách thấy cô sặc nước, anh đi đến:" Có sao không?".
Cô vội lắc đầu, quơ tay quơ chân.
[ Tôi không sao ]
Thấy cô làm động tác, anh hiểu được một chút.
Thật ra thời gian cô nhập viện, anh đã học và ghi nhớ ngôn ngữ của người câm, muốn cả hai giảm khoảng cách bất đồng ngôn ngữ!
Mộ Viên Bách cũng không phải thánh, nhưng trí nhớ anh cực tốt, cũng may là học cũng nhanh sương sương.
Anh kéo ghế ngồi xuống, lấy chai nước bên cạnh cô cầm lên uống.
Ninh Hinh tròn xoe mắt nhìn anh.
Mộ Viên Bách không phải là người sạch sẽ à? Sao lại...
" Sao vậy? Tôi uống nước trông đẹp trai hơn bình thường à?" Mộ Viên Bách tự mãn hỏi.
Anh cái gì cũng giỏi, giỏi nhất là tự luyến.
Nghe anh nói, Ninh Hinh bật cười.
Nụ cười trên môi cô làm Mộ Viên Bách đơ ra. Cả tháng ở cạnh nhau, ngoài gương mặt u ám hoặc buồn bã, anh chưa thấy cô cười vui vẻ như vậy.
Trông cô cười...
Thật sự rất đẹp đấy!