Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 398






Chương 382

Trên con đường này không có quá nhiêu xe, nhưng cũng không ít, xe của anh và thư ký Lưu ở phía sau cũng không thu hút sự chú ý của người phía trước.

Nguyễn Hạo Thần cũng không dám lái quá nhanh, cứ lái từ từ như vậy, múc đích của anh lần này chỉ muốn xem cô đi đâu? Và đi làm gì?

Nhưng Nguyễn Hạo Thần không ngờ, chiếc xe taxi phía trước đã đi dọc theo con đường này một giờ đồng hồ, gân như muốn đi đến khu ngoại ô của thành phố A.

Đôi mắt Nguyễn Hạo Thần hơi nheo lại, tay câm vô lăng hơi siết chặt, đột nhiên anh tăng tốc lái xe vê phía trước, lúc này anh muốn lái xe qua kiểm tra xem người trên xe rốt cuộc có phải cô hay không?

Nguyễn Hạo Thần nghĩ là anh phóng xe nhanh chóng vượt lên, thừa dịp xe nhường đường anh đương nhiên có thể nhìn thấy người trong xe taxi, kính xe của anh từ bên ngoài không nhìn thấy bên trong, anh cũng không cần lo rằng cô sẽ nhìn thấy anh.

Mà chiếc xe hôm nay anh lái, cô cũng chưa từng nhìn thấy, anh chỉ vượt qua, cũng không bị nghi ngờ.

Nếu quả thật là cô, vẫn còn thư ký Lưu ở phía sau đi theo, anh cũng không sợ mất dấu, đến lúc đó anh sẽ nghĩ cách quay lại là được.

Nhưng đúng lúc này, chiếc xe taxi phía trước đột nhiên rễ sang con đường bên cạnh, Nguyễn Hạo Thần sững sờ, sau đó nhanh chóng giảm tốc độ, chỉ có thể tiếp tục đi theo, nhưng trong mắt anh mơ hồ hiện lên vài phần phức tạp.

Sau khi chiếc xe rẽ vào lối rẽ phía trước, chiếc xe lái thẳng đến cửa một khu dân cư thì dừng lại, cửa xe mở ra, người trên xe bước xuống.

Thư ký Lưu thấy xe dừng lại, đương nhiên cũng dừng theo, nhìn thấy cửa chiếc xe taxi phía trước mở ra, đôi mắt thư ký Lưu nhìn chằm chằm, đến một cái nháy mắt cũng không có.

Nguyễn Hạo Thần đi theo ở phía sau cũng nhìn qua, nhìn chằm chằm không nháy mắt…

Cửa xe mở ra, người phụ nữ ló đầu ra trước, lộ ra kiểu tóc giống hệt Tô Khiết.

Sau đó là nửa người trên, màu sắc quần áo cũng giống Tô Khiết.

Nhưng khi cả người phụ nữ kia xuống xe, thư ký Lưu đã hoàn toàn choáng váng.

Mà đôi mắt Nguyễn Hạo Thần lại đột nhiên nheo lại, khóe miệng mơ hồ cười nhạt, quả nhiên người phụ nữ kia quá giảo hoạt, thư ký Lưu sao có thể là đối thủ của cô.

Thư ký Lưu nói là tận mắt thấy cô lên xe, mà sau khi cô lên xe thì chiếc xe cũng chưa từng dừng lại.

Như vậy chỉ có một khả năng, đó chính là cô vốn không hề lên xe.

Đúng như Nguyễn Hạo Thần suy đoán, Tô Khiết quả thực không lên xe.

Thật ra, lúc Tô Khiết đi ra khỏi tòa nhà thì phát hiện có người theo dõi, cô vừa vặn gặp một người phụ nữ có kiểu tóc giống mình, mà lại mặc quần áo có màu sắc giống như cô, vậy nên cô cho người phụ nữ kia một triệu năm trăm nghìn, để người phụ nữ kia phối hợp diễn một màn kịch như vậy, đương nhiên, cô muốn giấu diếm thư ký Lưu cũng không khó.

Mà lúc này Tô Khiết đang ở trong nhà Hứa Dinh Dinh.

Chỗ ở của Hứa Dinh Dinh cách tập đoàn Nguyễn Thị không xa, đi qua một con đường dành riêng cho người đi bộ thì đã đến.

“Mẹ, mẹ lại nói dối!” Lúc Tô Khiết vừa tới, Đường Vũ Kỳ tủi thân khóc sướt mướt.

“Bảo bối ngoan, đừng khóc, không phải mẹ đã tới rồi sao?” Tô Khiết rất đau lòng, ôm cô bé vào lòng, nhẹ giọng an ủi.

Cũng may Đường Vũ Kỳ không phải cô bé thích khóc nhè, Tô Khiết tới, cô bé cũng chỉ khóc vài tiếng tượng trưng, làm nũng trong lòng Tô Khiết, chơi một lát liên vui vẻ cười lớn.