Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 3077




Chương 3077

Cho nên, cô chỉ có thể nhịn, dù người đàn ông trước mặt có vô sỉ hơn nữa, làm người ta tức giận hơn nữa, cô cũng chỉ có thể nhịn.

“Hôn tôi một cái, em hôn tôi một cái, tôi liền buông tay.” Đường Lăng nhìn cô, khóe môi khẽ cong lên, lời nói trầm thấp dịu dàng, lại rõ ràng mang theo mờ ám.

Lâm Bối thầm cắn răng, cô thề, sau này nếu có cơ hội, cô nhất định sẽ cho anh đẹp mặt!!

Cô bây giờ vẫn là phải nhịn, nhưng cô có thể nhịn tức giận, muốn cô chủ động hôn anh, cô thật sự không làm được!!

“Em không hôn tôi, tôi liền hôn em, nhưng mà, nếu tôi hôn em, có lẽ sẽ lâu hơn một chút, về phần có bị người vào nhìn thấy không, tôi không thể đảm bảo.” Đường Lăng thấy được cô đang cực lực nhịn xuống lửa giận, nhưng cơ hội như vậy thực sự khó được, anh chính là muốn cô chủ động một lần!!

“Tôi không.” Lâm Bối thầm thở ra, lúc lại lên tiếng, trong giọng nói dường như mang theo vài phần run rẩy, cô không thể nào hôn anh, tuyệt đối không thể!!

“Vậy thì tôi hôn em.” Khóe môi Đường Lăng cong cong, sau đó dựa lại gần cô, nhìn chính là muốn hôn lên môi cô.

Trong lòng Lâm Bối lúc này rất giận, rất giận, hơn nữa không biết tại sao bỗng thêm vài phần tủi thân.

Cô trước nay kiên cường, trước đây chịu nhiều bắt nạt, cô cũng chưa từng cảm thấy tủi thân, vì mỗi lần bị bắt nạt cô đều sẽ nghĩ cách giải quyết vấn đề.

Nhưng lần này, cô lại cảm thấy tủi thân, hơn nữa cực kỳ tủi thân.

Có lẽ là vì mang thai, cảm xúc của cô không thể khống chế được tốt bằng trước đây.

Đôi mắt cô trừng Đường Lăng, khẩn cầu trước đó không còn nữa, vẫn mang theo quật cường, nhưng vì sự tủi thân trong lòng, mắt lại bỗng đỏ lên, hốc mắt còn rơm rớm nước mắt.

Đường Lăng trực tiếp ngây người, anh từng nghĩ rất nhiều tình hình, anh biết có lẽ cô sẽ không hôn mình, anh nghĩ cô thậm chí có khả năng cho mình một bạt tai, nhưng anh làm sao cũng không nghĩ tới cô sẽ khóc.

Cô bình thường kiên cường như vậy, mạnh mẽ như vậy, Đường Lăng thật sự không nghĩ tới cô sẽ khóc.

Kinh ngạc qua đi, Đường Lăng hoàn toàn hoảng: “Em đừng khóc, tôi sai rồi, là tôi sai rồi, tôi không ép em, em đừng khóc.”

Anh là muốn đùa cô, nhưng anh không muốn đùa cô khóc!!

Đường Lăng lúc này trong lòng rất hoảng, cũng có chút chột dạ, anh vừa rồi có phải thật sự hơi quá đáng rồi không?

Lâm Bối nghe thấy lời của anh, mắt càng đỏ, mặc dù nước mắt không rơi xuống, nhưng vẫn rưng rưng trong hốc mắt, cô vẫn mặt đầy tủi thân nhìn anh, Đường Lăng cảm thấy dường như có gì đó đang đào trái tim mình.

Thật sự muốn chết!!

“Tôi buông, tôi không ép em, em đừng khóc, đừng khóc, tôi sai rồi, là tôi sai rồi.” Đường Lăng trước nay chưa từng xin lỗi người khác, lúc này lại nói cực kỳ lưu loát, cực kỳ tự nhiên!!

Lúc anh nói những lời này, cũng buông tay đang vòng trên eo Lâm Bối ra!!

Chính vào lúc này, tiếng bước chân bên ngoài đã đến ngoài cửa.

Lâm Bối nhanh chóng lùi lại vài bước, kéo chút khoảng cách với Đường Lăng, sau đó cúi đầu, ép nước mắt còn chưa rơi xuống về.

Cô không nghĩ tới mình sẽ khóc, cô cảm thấy dường như mình ngày càng yếu đuối rồi.