Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 2028




Chương 2028

“Dừng, dừng lại, dừng lại đi!” Thành thiếu chủ bị quản gia Trọng nói đến mức đầu cũng đau, nếu còn tiếp tục bị quản gia Trọng nói nữa thì anh ta sẽ phát điên mất.

Anh ta biết hôm nay quản gia Trọng đã điên cuồng rồi, muốn ngăn cản quản gia Trọng sợ là cũng không đơn giản như vậy.

Đôi mắt Thành thiếu chủ đảo mấy vòng, đột nhiên nghĩ ra một ý kiến gắp lửa bỏ tay người rất hay: “Được rồi, ông đừng lo lắng quá, tôi nghe nói cô cả nhà họ Đường kia có một người bạn trai.”

Quả nhiên quản gia Trọng nghĩ một lúc rồi dừng lại, Trương Minh Hoàng cũng nhìn sang.

“Là thật, tên là Nguyễn Hạo Thần.” Dưới cái nhìn chăm chú của hai người kia, Thành thiếu chủ rất là nghiêm túc khẽ gật đầu: “Nhưng tôi nghe nói trước kia Nguyễn Hạo Thần từng cưới cô cả nhà họ Tô, sau đó lại bội tình bạc nghĩa với cô ấy, đúng là nhân phẩm của Nguyễn Hạo Thần này thật chẳng ra sao cả.”

quản gia Trọng nhìn Thành thiếu chủ, đôi mắt chớp chớp, rồi lại chớp chớp.

Trương Minh Hoàng trực tiếp dời mắt đi chỗ khác, không tiếp tục nhìn Thành thiếu chủ nữa.

Thành thiếu chủ: “…”

Phản ứng của mấy người này là thế nào?

Không phải vừa rồi bọn họ đều nghiêng về phía cô cả nhà họ Đường kia, dáng vẻ giống như tuyệt đối sẽ không để cô cả nhà họ Đường chịu bất kỳ ấm ức gì cơ mà?

Sao bây giờ lại không hài lòng rồi! !

“Thành thiếu chủ này, cậu có biết cô cả nhà họ Đường là ai không?” Một lát sau, cuối cùng quản gia Trọng cũng mở miệng lần nữa.

“Biết, nghe nói là chuyên gia tâm lý học tội phạm, rất giỏi phá án.” Trong lúc nhất thời Thành thiếu chủ có chút không hiểu ý của quản gia Trọng.

Mà đúng vào lúc này, Trương Minh Hoàng lại nhìn Thành thiếu chủ một cái, cái nhìn kia có thâm ý khác.

“Người ta là chuyên gia tâm lý học tội phạm chuyên môn nghiên cứu tâm lý con người, cậu cảm thấy cô chủ nhà họ Đường người ta có thể bị lừa, có thể nhìn lầm người được à?” quản gia Trọng nhìn Thành thiếu chủ, chậm rãi lắc đầu, ánh mắt kia của quản gia Trọng giống như đang nhìn một kẻ ngốc vậy.

Thành thiếu chủ: “…”

Mẹ kiếp, rõ ràng là anh ta bị đối xử khác biệt! !

Anh ta không phục! !

“Thành thiếu chủ, cậu vẫn nên đi đi, tôi nhìn cậu mà đau lòng, đau đầu, con mắt cũng thấy đau.” quản gia Trọng bắt đầu trực tiếp đuổi người, chuyện nên hỏi cũng đã hỏi được rồi thì còn giữ anh ta ở chỗ này làm gì nữa? Không chướng mắt à?

Thành thiếu chủ choáng váng, anh ta bị đãi ngộ như vậy từ lúc nào rồi, càng ngày lão già này càng quá đáng.

“Cậu đi đi.” Thành thiếu chủ vừa định kháng nghị thì Trương Minh Hoàng lại mở miệng lần nữa, Thành thiếu chủ lời đã ra đến khóe miệng cuối cùng vẫn phải nuốt xuống.

Trương Minh Hoàng đã lên tiếng, cho dù Thành thiếu chủ không muốn thì cũng không dám không nghe.

Anh ta bị Thành chủ tự mình mở miệng đuổi người? Thành chủ đã bao giờ mở miệng đuổi người chưa? Chắc chắn anh ta là người đầu tiên.

Anh ta có thể không muốn làm người đầu tiên này không?