Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 1093




Chương 1093

Hai người già nghe thấy tin tức con gái qua đời, trong lúc nhất thời đều lâm vào đau khổ, con gái của bọn họ, bọn họ đã tìm nhiều năm như vậy, không ngờ đến cuối cùng lại là kết cục như thế.

“Vậy cháu có biết chuyện trước kia của mẹ cháu không, cháu có biết có chuyện gì đã xảy ra sau khi mẹ của cháu mất tích với ông bà lúc còn bé không?” Bà cụ Đường nhìn về phía Tô Khiết, trong giọng nói càng trở nên run rẩy thêm, mà giờ phút này ông cụ Đường còn có sự áy náy trong đôi mắt, còn có sợ hãi.

Đương nhiên là Tô Khiết hiểu bà cụ Đường đang lo sợ cái gì.

Bà cụ Đường muốn biết những chuyện sau khi con gái của mình mất tích, nhưng mà lại sợ biết nó, sợ hãi nghe thấy con gái của mình chịu khổ gặp nạn, vậy thì bà sẽ càng đau khổ hơn nữa, càng không thể chịu đựng được.

“Dạ biết, mẹ đã từng nói với cháu. Lúc ấy mẹ được một gia đình nhận nuôi, mặc dù người của gia đình đó là những người dân bình thường, gia cảnh không tốt, nhưng mà đối xử với mẹ cực kỳ tốt. Bởi vì người của gia đình đó vẫn luôn không có con cái, cho nên vẫn luôn xem mẹ của cháu như là con ruột của mình mà nuôi dạy.” Tô Khiết nhìn bà cụ Đường, lúc cô nói những chuyện này trên mặt của bà hơi nhẹ nhõm một chút.

Cô biết là bà cụ Đường đang sợ cái gì, cho nên cô không thể để cho bà cụ Đường biết được những chuyện năm đó đã xảy ra với mẹ của mình, mỗi một lần cô nhớ đến những chuyện đó thì cô đều cảm giác khó chịu, huống hồ gì là bà cụ Đường.

Cô sợ một khi bà cụ Đường biết được những chuyện đó thì sẽ sụp đổ.

Cho nên lúc này Tô Khiết đã nói dối, Tô Khiết nghĩ là cô chắc chắn phải nói với Đường Lăng một chút, để Đường Lăng không cần nói những chuyện kia cho hai người già nghe.

Lúc trước bị mất con gái, bọn họ vốn dĩ rất đau khổ tự trách, nếu để bọn họ biết được con gái của mình đã phải chịu rất nhiều đau khổ, phải chịu nhiều trừng phạt sau khi bị lạc mất, sao bọn họ có thể chịu đựng được.

Đôi khi những lời nói dối có ý tốt thật sự rất cần thiết.

“Có thật không?” Nghe thấy lời của Tô Khiết, sự sợ hãi trong đôi mắt của bà cụ Đường rõ ràng đã biến mất: “Quả thật là ông trời yêu thương, để cho Thúy Nhi của chúng ta gặp được người có lòng tốt như vậy, như thế thì trong lòng của bà cũng dễ chịu hơn một chút.”

“Đúng vậy đó, may mắn, may mắn là Thúy Nhi nhà chúng ta gặp được người tốt như vậy.” Ông cụ Đường liên tục gật đầu, trong mắt mang theo nước mắt, nhưng mà cũng có mấy phần vui mừng.

“Sinh lão bệnh tử là chuyện thường của đời người, Thúy Nhi bị bệnh mới qua đời, hai người cũng không cần phải quá đau lòng đâu. Bây giờ biết Thúy Nhi không chịu quá nhiều đau khổ, chúng ta cũng đã được an ủi.” Đường Vân Thành cũng không kiềm lòng được mà nói một câu.

“Đúng vậy đó, hôm nay đã tìm được con gái của Thúy Nhi rồi, là việc vui, chúng ta nên vui mừng, nên vui mừng.” Bà cụ Đường nhìn về phía Tô Khiết, nỗi đau ở trên mặt của bà cũng đã giảm đi một ít: “Thúy Nhi không chịu quá nhiều đau khổ để cho mẹ cảm thấy vui quá, hôm nay có thể nhìn thấy được con gái của Thúy Nhi, mẹ đã rất thỏa mãn.”

Tô Khiết âm thầm thở ra một hơi, cô cảm thấy lời nói dối này rất có giá trị, rất đáng.

“Mặc dù là Thúy Nhi của chúng ta không có ở đây, nhưng chúng ta cũng nhất định phải cảm ơn người có lòng tốt đó thật đàng hoàng, cảm ơn bọn họ đã nuôi dưỡng Thúy Nhi của chúng ta, cảm ơn bọn họ đã yêu thương và chăm sóc với Thúy Nhi của chúng ta.” Bà cụ Đường vốn là một người rất biết ơn, ân tình lớn như vậy đương nhiên phải báo đáp.