Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy

Chương 180






Chương 181

Ninh Dương vẫn không lên tiếng nhưng thỉnh thoảng cô bé sẽ đi đến cánh cửa phòng đang đóng nhìn một chút, anh trai nói muốn cô bé lúc nào cũng phải chú ý đến anh Minh Thành.

Không thể để anh ấy xảy ra chuyện.

Và thế là cô bé thật sự vô cùng tâm chú ý đến anh Minh Thành.

Cũng may sau khi mẹ tìm trên máy tính một lúc không có vé cho chuyến bay bay đến Clear, có thể là do thời tiết trong khoảng thời gian này quá lạnh nên Mộc Vân Chỉ có thể đóng máy tính lại.

“Ninh Dương, con đang làm gì vậy? Anh trai con đâu?”

“Hả? Anh trai hả, anh trai đang ở trong phòng, mẹ, chúng ta sắp đi đâu sao?” Ninh Dương vẫn còn quan tâm nhiều đến vấn đề này nên nhìn thấy mẹ cuối cùng cũng đi ra cô bé ngay lập tức hỏi.

Mộc Vân lắc đầu: “Không có, đã qua hai ngày rồi anh trai con vẫn chưa ra ngoài sao?”

Mộc Vân hỏi thêm một câu nữa.

Sau khi Diệp Minh Thành trở về lập tức nhốt mình vào trong phòng, Mộc Vân lập tức đi dỗ dành cậu bé nhưng không biết vì sao đứa con trai trước đây rất nghe lời cũng rất ngoan ngoãn của cô hôm nay mặc kệ cô gọi như thế nào bên trong cũng không có động tĩnh gì.

Có phải vì mẹ đã phát hiện ra bệnh bí mật gì của mình nên xấu hổ trốn sao?

Mộc Vân nghĩ như vậy trong lòng lại cảm thấy khó chịu giống như dao cứa.

Ninh Dương gật đầu: “Vâng, mẹ, anh trai không muốn quay lại, chúng ta có thể không trở lại không?”

“Không được, cơ thể anh trai con bị bệnh nhất định phải trở về, không sao đâu, mẹ đi nấu cơm trước, đợi khi ăn cơm mẹ lại cùng anh trai nói chuyện một chút anh trai sẽ đồng ý thôi”

Mộc Vân an ủi con gái một chút sau đó đi vào bếp nấu cơm.

Mộc Vân quả thật có niềm tin vào con trai, bởi vì từ nhỏ đến lớn cậu bé đều rất hiểu lý lẽ, cô tin tưởng chỉ cần cô cùng cậu bé nói chuyện một chút sẽ không sao.

Tuy nhiên, cô không nghĩ rằng cô đi làm một bữa ăn, chờ đến khi cô đi ra khỏi nhà bếp một lần nữa cầm chìa khóa để mở cửa lại không có ai trong phòng.

Trời ơi!

Mộc Vân sắc mặt lập tức thay đổi: “Ninh Dương, anh trai con đâu? Anh trai con đâu?”

“Hả? Anh trai, anh trai trong phòng, Ninh Dương không nhìn thấy anh trai đi ra”

Ninh Dương còn đang ở trong phòng khách bĩu môi nhỏ cực kỳ chuyên tâm gấp máy bay giấy của cô bé căn bản cũng không biết anh trai đã biến mất.

Con gái nhỏ là như vậy, tuổi còn nhỏ tâm tư lại đơn thuần ngốc nghếch, không giống hai anh trai làm sao có thể đi chú ý cái này, lúc này mẹ hỏi, cô bé còn chớp chớp đôi mắt to không hiểu chuyện gì nhìn mẹ.

Mộc Vân nhìn một cái, hỏi cô bé cũng vô dụng vì thế vội vàng cầm một cái áo khoác đi ra ngoài tìm.

Mà lúc này đã là bảy giờ tối Bảy giờ, số một Hoàng Đình Vịnh nước Cạn cũng đã đến giờ ăn cơm tối.

Diệp Diệp Sâm ở trên lầu nghe được tiếng của chị Vương lập tức thu dọn đơn giản một chút sau đó từ trong phòng sách đi ra.

“Ông Diệp, cậu chủ nhỏ còn chưa đi ra, tôi gõ cửa một hồi cũng không nghe thấy động tĩnh, ngài xem…”

“Tôi biết rồi, chị làm gì làm đi, để tôi qua xem”