Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 966






Chương 966

Dù sao khi bé con đến thành phố A, cơ hội đời này trở về Sabah của cô cũng rất mong manh.

Chỉ là, năm đó nhầm tưởng ba Mạc là ba ruột của mình, mới có mối quan hệ sâu xa như vậy.

Lại không ngờ chó ngáp phải ruồi, gặp được mẹ ruột Dư Như Khiết của Bắc Minh Quân.

Có lẽ chuyện đời chính là trùng hợp như vậy, nếu nhất định có duyên phận với một người, dù thế nào cũng có thể gặp được, mà không có duyên phận… ví dụ như ba mẹ ruột của cô, làm thế nào cũng không gặp được…

Anh ôm chặt cô vào trong ngực, hít lấy hương thơm ngọt ngào của cô, trái tim lập tức dễ chịu hơn…

Cô lại nói thêm: “Nhưng mà… anh cũng phải đồng ý với tôi, sau này phải đối xử tốt với bọn nhỏ, không được quát bọn chúng, phải yêu thương bọn chúng, quan tâm bọn chúng nhiều hơn, làm một người ba tốt! Nếu không, chờ tôi lên làm luật sư rồi, tôi sẽ tố cáo lên tòa, cướp lại bọn chúng!”

Trong lời nói của cô mang theo chút uy hiếp.

“Không cho phép!” Anh ôm chặt lấy cô: “Tôi trả cho em một đứa, cũng chỉ còn lại một đứa thôi…”

Quan trọng nhất chính là, tất cả con đều thuộc về cô, ba mẹ con cô sẽ còn quan tâm đến anh sao?

Câu trả lời đương nhiên là không rồi!

“Đúng rồi! Còn ba tuần, anh phải trả cho tôi một bảo bối!”

Mày anh khẽ nhăn lại, dường như rất không thích nghe thấy chữ ‘ba tuần’ này.

“Vậy em định muốn ai?” Anh dịu dàng hỏi một câu.

“…” Môi cô khẽ run rẩy, mở ra hồi lâu cũng không nói được chữ nào.

“Muốn cả hai?” Anh cong môi khẽ mỉm cười.

Mắt cô lập tức trừng to, ánh mắt bắn ra tia sáng: “Thật sao? Có thể chứ?”

“Không thể!” Anh không chút lưu tình dập tắt hi vọng của cô.

Cô sầm mặt lại, bĩu môi: “Hai đứa con trai, cho dù chọn ai cũng đều rất khó! Bọn nhỏ đã xa nhau năm năm rồi, giờ lại bắt bọn chúng xa nhau nữa, thật sự là một chuyện tàn nhẫn… Cũng không biết có phải anh đang cố ý không!”

“Anh cố ý cái gì?” Con ngươi anh lóe ra ánh sáng gian xảo, cười trêu tức.

“…” Cô liếc nhìn anh: “Nói chung tôi mặc kệ, tránh cho anh quỵt nợ, tôi muốn anh viết một bản hợp đồng, thời hạn cưới thay vừa kết thúc, phải lập tức trả một đứa con cho tôi!”

Cô mặc kệ những thứ này, có thể chọn một thì chọn một, sau này cô lại nghĩ cách tiếp.

“Thật sự muốn một bản hợp đồng sao?”

“Đương nhiên!”

“Được. Tôi sẽ làm như em muốn.”

Anh vừa dứt lời, cúi xuống khóa môi cô.

“Ừm…” Cô bất ngờ không kịp đề phòng…

Đương nhiên anh sẽ không nói cho cô, anh sẽ không ngu như hai năm trước nữa đâu.

Cướp con của cô, lại ép cô chạy mất.

Trả lại cô một đứa con, lại có thể trói chặt cô.

Cô cho rằng sau ba tuần, thật sự có thể hoàn toàn kết thúc với anh sao?