Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 90






Chương 90

“Haha, Trình Trình không phải tốt lắm sao?”

“Đúng vậy, may mà đứa trẻ đó ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhưng cũng rất ngang bướng, giống hệt thằng hai.” Bắc Minh Chính nhớ đến cháu trai Trình Trình, liền nở nụ cười: “Có điều gần đây Trình Trình có chút khác lạ…”

“Sao vậy, ông cũng nhận ra gì sao?” Giang Tuệ Tâm dịu dàng cười hỏi: “Tôi lại cảm thấy Trình Trình đáng yêu hơn so với trước đây, ít nhiều còn quấn lấy tôi gọi bà nội.”

Bắc Minh Chính gật đầu: “Đúng vậy, gọi ông nội bà nội ngọt hơn trước kia rồi, haha…”

Giang Tuệ Tâm cười, sau đó, như nhớ ra điều gì: “Đúng rồi, thằng Đông nói, tối qua lúc xảy ra tai nạn, trong xe Thiên còn có một người phụ nữ.”

“Đã nói người phụ nữ đó là tai họa rồi, thằng bé nhất quyết không nghe!” Sắc mặt Bắc Minh Chính tối đi, im lặng một lúc.

Giang Tuệ Tâm cũng im lặng theo ông, không dám lên tiếng.

Cuối cùng, ông thở dài một hơi: “Thôi vậy, chỉ cần thằng bé chịu cưới Huyền Kim, nó có ở ngoài làm gì tôi cũng không quan tâm.”

“Ông đó, khó trách thằng Đông lúc nào cũng nói ông bảo thủ, tôi thấy sự cố chấp của Quân cũng là di truyền từ ông, ai cũng không chịu nhường một bước.” Giang Tuệ Tâm cười, thở dài: “Ba con hai người giống như có thù từ kiếp trước vậy, thế mà kiếp này cứ phải làm ba con.”

“Ha…” Bắc Minh Chính yếu ớt cười một tiếng, trong ánh mắt hiện lên niềm tự hào: “Đương nhiên rồi, nó còn phải ngoan ngoãn gọi tôi bằng ba!”

***

Bệnh viện trung tâm, phòng bệnh VIP.

Cố Tịch Dao thấy có hơn trăm vệ sĩ đứng chật cả hành lang, còn phân chia thành nhiều cấp độ khá nhau, chỉ vì muốn bảo vệ cho căn phòng bệnh VIP ở tầng sáu.

Cô đoán, đó chính là phòng bệnh của Bắc Minh Quân.

Trong lòng chợt cảm thấy căng thẳng, đầu cô hiện lên gương mặt lạnh lùng của người đàn ông kia, tưởng tượng lúc này anh đang yếu ớt nằm trên giường bệnh… không biết tại sao, hốc mắt Cố Tịch Dao trở nên ẩm ướt.

“Cô à, nơi này không thể vào.” Một vệ sĩ tiến lên ngăn cản cô.

Cô cố gắng bình tĩnh gật đầu, sau đó lấy thẻ nhân viên từ trong túi xách ra: “Tôi là thư kí của tổng giám đốc Bùi Minh, đây là thẻ làm việc của tôi. Phiền anh cho tôi vào nhìn anh ấy một chút, có được không?”

Vệ sĩ nhận lấy thẻ của cô, nhìn qua: “Cô đợi một chút, tôi đi hỏi giúp cô.”

Sau đó, Cố Tịch Dao nhìn thấy vệ sĩ đó cầm thẻ làm việc của cô, lại đi qua biết bao nhiêu vệ sĩ khác, cuối cùng, vệ sĩ đó trẻ lại, trả thẻ nhân viên cho cô: “Cô có thể vào rồi.”

Lúc này Cố Tịch Dao mới thở phào một hơi, đi theo phía sau vệ sĩ.

***

Cốc cốc cốc.

Gõ cửa ba tiếng, vệ sĩ cung kính nói: “Tổng giám đốc Bùi, cô Cố đến rồi.”

Sau đó, trong phòng im lặng một lúc, vệ sĩ mới đẩy cửa ra.

Lúc Cố Tịch Dao bước vào căn phòng bệnh VIP xa xỉ, một cảnh tượng kì lạ xuất hiện trước mặt cô.

Cô nhìn thấy rõ, Bắc Minh Quân mặc một bộ quần áo bệnh nhân màu trắng, tựa người vào bệnh.

Cái trán đẹp đẽ của anh, được quấn một lớp băng y tế dày, nhưng vẫn rất đẹp trai.