Dương Dương không kiên nhẫn trợn trắng mắt: “Xin người, trọng điểm cũng không phải ở đó có được không! Trọng điểm là – – phá hư lễ đính hôn của ba chim chết, để ba cùng với cô lẳng lơ kia đến với nhau. Sau đó người mẹ kế ác độc cô lẳng lơ kia, đuổi con và Bắc Minh Tư Trình ra ngoài…như vậy thì chúng con có thể vĩnh viễn ở với mẹ rồi!”
Cố Tịch Dao hít sâu một hơi, bước nhanh lên trước, lại nhéo lỗ tai nhỏ của Dương Dương: “Tiểu tử thúi! Xem ra là con đã bị cô lẳng lơ kia tẩy não rồi đúng không! Mẹ đã nói, cho dù muốn lấy lại các con, cũng nhất định sẽ dùng phương pháp quang minh lỗi lạc!”
“Ai ya, đau a…” Công phu sư tử hống của Dương Dương lập tức xuất ra, lỗ tai nhỏ dưới tay của mẹ, lập tức biến thành mềm mại cầu xin…
“Mẹ – -” Trình Trình cũng mở miệng, cái đầu nhỏ nhìn lên mẹ, “Ba ba sắp đính hôn, hạnh phúc gấp trăm lần mẹ hứa với con đâu?” Hạnh phúc hơn ba gấp trăm lần.
Cố Tịch Dao thả lỏng ngón tay, lỗ tai nhỏ của Dương Dương lúc này mới được cứu.
Tên nhóc kia đuổi theo lên trước ôm đùi mẹ, bĩu môi ôm lấy đùi của mẹ như con cún làm nũng bên chân nói–
“Đúng đấy đúng đấy, mẹ gả cho ba Chi Lâm đi…Con tính toán một chút, tài sản của ba Chi Lâm cũng không ít đâu! Chờ con trưởng thành, chẳng những có thể kế thừa di sản của người ba hư hỏng còn có thể kế thừa di sản của ba Chi Lâm nữa.. hơn nữa ba Chi Lâm còn là một người thẩm phán đáng kiêu ngạo, rất uy phong…”
Chú ý, Dương Dương nói không phải tài sản, mà là di sản!
Tên nhóc này hy vọng cha ruột bố dượng chết đến mức nào vậy?
Trình Trình đột nhiên liếc mắt: “Bắc Minh Tư Dương, nhìn chút tiền đồ của em đi!”
Cố Tịch Dao thở dài một hơi, giang hai cánh tay, ôm hai đứa con trai vào trong ngực, đi vào phòng ngủ – –
“Các con thật sự hy vọng mẹ gả cho Chi Lâm sao? Nhưng chú ấy là em họ của ba các con. Về tình về lý, các con cũng nên gọi chú ấy một tiếng chú họ… ”
“Nhưng mà cách xa ba nghìn dặm, có quan hệ gì chứ? Mẹ và chú ấy không có quan hệ máu mủ là được rồi!” Dương Dương cau mày, đối với chuyện này, trước nay cậu chưa bao giờ kiêng kỵ.
“Cổ đại có rất nhiều chuyện anh trai chết, chị dâu gả cho em trai, huống chi mẹ còn chưa gả cho ba, cho nên ngay cả chị dâu cũng không tính.” Trình Trình thậm chí dẫn cả lịch sử ra.
“Ai..Hai tên nhóc này, thật sự là không sợ mẹ đau đầu mà…” Cô không hề nề hà lắc đâu, thả hai đứa hóc kia lên giường, “Ôi, các con càng ngày càng nặng rồi, mẹ sắp không bế nổi các con rồi…”
“Đáng ghét, rốt cuộc là mẹ hy vọng chúng con mau mau lớn lên hay là không lớn lên đây?”
“Ách…” Cố Tịch Dao hì hì một tiếng bật cười, “Đương nhiên là hi vọng bảo bối của mẹ khỏe khỏe mạnh mạnh, ăn mau chóng lớn rồi…”
Cố Tịch Dao vừa nói, vừa đắp kín mền cho hai tên nhóc kia: “Nhanh ngủ đi, bảo bối của mẹ.”
Dương Dương quệt miệng, dáng vẻ vẫn không vui: “Nghĩ đến ba chim chết ngày mai đính hôn, con không ngủ được!”
“Con cũng vậy…” Trình Trình nhỏ giọng trả lời.
Cố Tịch Dao cau mày, ôn nhu hôn phớt qua khuôn mặt hai anh em.
Cô không biết phải an ủi như thế nào, bởi vì đáy lòng cô cũng nặng trình trịch.
“Vậy các con hi vọng mẹ làm như thế nào đây?”