Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 683




Chương 683

Một câu chó cắn của cô, làm anh giận đến xanh mặt!

Nắm chặt tay, hàm răng nghiến cồm cộp!

Cô không để ý đến anh, tiếp tục nói: “Không thể để sai lầm với anh tiếp tục nữa, tôi phải ngăn cản bất kỳ khả năng có thai nào! Biện pháp duy nhất. . . là bóp chết khả năng này từ trong trứng nước!”

Trong vẻ mặt ảm đạm của anh, có một chút khó chịu.

Ngực giống như bị cái gì đó đánh vào, vô cùng đau đớn.

Đời này, căn bản anh không thể nào ngờ được, một người phụ nữ lại xem con nối dòng của anh như lũ lụt thú dữ !

Đã từng, anh từ chối tất cả những người phụ nữ sinh con cho mình.

Hôm nay, lại bị người phụ nữ này từ chối!

Anh không hiểu lòng mình.

Ngay lúc bắt gặp cô uống thuốc tránh thai đó, anh có loại cảm giác như bị cô vứt bỏ, tâm bị xé rách. . .

“Như vậy. . . cô không cần uống thuốc, cũng không có khả năng đó. . . bởi vì tối hôm qua, tôi căn bản không làm gì cô cả. . .”

Anh ngơ ngẩn nói ra những lời này, chính xác mà nói, anh căn bản chưa kịp làm gì với cô cả. . .

Cô trợn to mắt, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Biểu cảm rõ ràng nhẹ nhõm đi của cô, đâm xước ánh mắt của anh.

“Vậy thật sự là quá tốt!” Cô gật nhẹ đầu, chợt gầm nhẹ nhìn cổ tay bị anh nắm lại: “Anh Bắc Minh có thể thả tôi đi được chưa?”

Sự lãnh đạm, khách sáo của cô đều làm anh khó chịu.

Anh tình nguyện cô giống như con sư tử nhỏ mắng anh. . .

Đưa mắt nhìn cô một lúc, mi tâm nhíu lại thật sâu, sau nửa ngày mới như nghẹn nói ra: “Cô cứ không muốn vì tôi sinh con như vậy?!”

Đầu ngón tay của cô run lên.

Không chút do dự, gần như là thốt ra: “Đúng!”

Ánh mắt anh tối sầm lại.

“Vì sao?” Giọng nói thuần hậu của anh có khàn, ngực hít thở vô cùng không thông.

“Bởi vì, tôi sẽ không cho anh thêm cơ hội lên tòa án một lần nữa!” Cô giương mắt lên, ánh mắt lạnh nhạt nhìn thẳng vào con ngươi sâu đen của anh, trong không khí lạnh lẽo này, dần dần ngưng đọng. . .

Dường như lúc này anh mới hiểu ra, năm đó tranh con trai trên tòa án với cô, mới là nguyên nhân cô cực hận anh. . .

“Vậy cô có nghĩ đến, tại sao tôi phải lên tòa án không?” Anh nhíu nhíu mi tâm, ánh mắt xẹt qua một vẻ u sầu khó tan.

Cô khẽ giật mình: “Bởi vì anh muốn cướp Dương Dương đi!”

“Thật sao?” Ánh mắt thâm thúy của anh chăm chú nhìn thẳng vào trong con ngươi thanh tịnh của cô: “Cô cảm thấy, đứa bé với tôi mà nói, quan trọng vậy sao?”