Chương 608
Đôi mắt của chim ưng lúc này mới nhìn thấy một nhóm người đều là những người lớn tuổi, hình như đang chỉ chỉ trỏ trỏ về phía mình, thì thầm to nhỏ….
Trái tim anh thắt lại, liếc mắt xuống nhìn cả người, trên người vẫn mặc chiếc quần lót đêm qua!
Khẽ di chuyển cơ thể, nhưng lại phát hiện ra tay của mình đã bị trói!
Ngẩng đầu lên, sợi voan mỏng không thể quen hơn đang trói tay mình đập vào mắt!
Đôi mắt anh hiện lên sự hung dữ!
Lúc này mới đột nhiên phát hiện ra, mẹ nó anh lại mắc bẫy của người phụ nữ tên Cố Tịch Dao kia!
Nghiến răng, anh đột nhiên hét về phía những người qua đường….
“Nhìn cái gì mà nhìn! Không được chụp!”
Sở Dung Triết tối qua chơi rất vui vẻ, sáng sớm hôm nay mới mơ mơ màng màng lái xe rời khỏi câu lạc bộ. Lại vô tình liếc nhìn về phía công viên ở bên đường, kinh ngạc và sợ hãi trước cảnh tượng Bắc Minh Quân lắc lư trên thanh sắt.
Sở Dung Triết vội vàng dừng xe lại, nhanh chóng chạy đến trước mặt Bắc Minh Quân, đôi mắt hiện lên sự kinh ngạc….
“Bắc Minh, Bắc Minh Quân, cậu cậu cậu…, sáng sớm treo mình lên để tập thể dục buổi sáng à?”
“Im miệng! Còn không mau qua đây cởi cho tôi!” Bắc Minh Quân hét lên một tiếng, dùng ánh mắt hung dữ khiến những người qua đường phải khiếp sợ.
Sở Dung Triết vội vàng bước lên phía trước, giúp anh cởi sợi vải voan: “Đây là….trời ơi, cậu đừng nói với tôi, cậu nhếch nhác như thế này là do tối qua người phụ nữ đeo kim cương kia làm ra nhá?”
Bầu không khí ngưng lại trong ba giây.
Sở Dung Triết đánh giá Bắc Minh Quân trên ngươi vẫn còn phủ đầy những bông tuyết mỏng từ trên xuống dưới, đột nhiên bật cười thành tiếng….
“Wow, hahaha….”
“Cậu còn dám cười thử xem!” Ánh mắt Bắc Minh Quân lạnh đến thấu xương, vẻ mặt hiện lên sự tức giận và phẫn nộ, thờ tiết băng giá tuyết phủ đầy mặt đất khiến anh không khỏi rùng mình: “Mẹ nó, còn không mau cởi quần áo ra!”
“Hahaha…được, được tôi cởi….” Sở Dung Triết cười đến mức chảy cả nước mắt, vừa cởi áo khoác ngoài, vừa nói: “Aiya, Bắc Minh Quân cậu thật lô cốt nha….tôi còn cho là tối qua cậu có một đêm giáng sinh tuyệt vời…thật mất mặt….hahaha….lần đầu tiên thấy cậu ngã trên tay phụ nữ đó….”
“Câm miệng!”
Bắc Minh Quân lạnh mặt, nhanh chóng lột quần áo trên người Sở Dung Triết xuống, mặc lên người mình, còn không quên xua đuổi những người qua đường đang hóng chuyện kia: “Cút hết cho tôi! Nếu như ai dám để lộ chuyện ngày hôm nay ra ngoài, ông đây sẽ khiến người đó không nhìn thấy mặt trời!”
Có lẽ là khuôn mặt lạnh như băng của anh quá dọa người, không lâu sau người qua đường tản ra giống như chim.
Sở Dung Triết vẫn cười đến mức cả người run rẩy: “Aiyo, may mà tối qua người phụ nữ kia không tìm tôi, Bắc Minh Quân, cảm ơn cậu….”
“Cảm ơn cái đầu cậu! Cậu có biết người phụ nữ kia là ai không?”
Giọng nói của Bắc Minh Quân giống như từ kẽ răng chen ra, còn lạnh hơn cả tuyết!
Sau khi mặc quần áo chỉnh tề, anh nắm chặt sợi voan trong tay, hơi nheo mắt lại!