Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 572




Chương 572

“Sữa nhập khẩu New Zealand?”

“Táo nhập khẩu Mỹ?”

“Café nhập khẩu Anh?”

“Bánh quy nhập khẩu Ý?”

“Socola nhập khẩu Pháp?”

“Bánh trứng nhập khẩu Đức?”

“Dâu tây đặc biệt?”



Đếm đến cuối cùng, Dương Dương không kìm được thốt lên: “Dương Dương không muốn ăn những đồ đông lạnh nhập khẩu này đâu, Dương Dương muốn ăn cánh gà nướng cơ!”

Gương mặt lạnh lùng của Bắc Minh Quân khẽ co giật: “Không cho phép ăn những đồ không lành mạnh!”

“Làm gì có kiểu dã ngoại nào như vậy chứ… Còn không bằng nằm trên sofa vừa ăn vặt vừa xem TV còn hơn!” Ít nhất trước kia Dương Dương và mẹ ở nhà nghỉ hè, hai người vẫn luôn làm như vậy! Ông ba deadbird của cậu có nhất thiết phải làm tất cả những việc mà vốn có thể làm ở nhà ở cái ngọn núi Phù Lan này không?

Lúc này…

“Tổng giám đốc Bắc Minh, chúng ta đã có thể bắt đầu chụp ảnh chưa?” Đội trưởng đội chụp ảnh chạy đến từ phía đối diện, cung kính hỏi Bắc Minh Quân.

Bắc Minh Quân nhìn qua Dương Dương đang khó chịu, Trình Trình vẫn yên tĩnh nãy giờ và cả Hình Uy cung kính đứng ở một bên.

“Bắt đầu đi.”

Gương mặt của cậu hai Bắc Minh cứng đờ lại.

“Ok! Bắt đầu.” Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Vì vậy, một cảnh tượng dã ngoại vô cùng kì lạ xuất hiện trong ống kính máy ảnh.

Núi Phù Lan vẫn là núi Phù Lan, bầu trời cũng vẫn rất trong xanh, đám mây đó cũng vẫn là đám mây của thành phố A.

Chỉ có điều, bạn có từng nhìn thấy ai mặc một bộ vest đắt đỏ, ngồi ở trên núi bày ra dáng vẻ cool ngầu, mà gọi là dã ngoại không?

Bạn có từng nhìn thấy tấm thảm nào, mà trên đó bày đủ những món ăn nhập khẩu đông lạnh, mà gọi là dã ngoại không?

Bạn có từng nhìn thấy người ba nào ngồi như một tác phẩm nghệ thuật, đứa con trai lớn ngồi giống như một bức điêu khắc nhỏ, đứa con trai nhỏ nằm nghiêng như một con sâu, ba ba con chán nản nằm trên một chiếc thảm lớn, một lời cũng không nói, mà gọi là dã ngoại không?”

“Ừm… tổng giám đốc Bắc Minh, anh và con trai của anh, có thể tương tác với nhau một chút không?” Người của đoàn chụp ảnh không thể chịu đựng được nữa, bọn họ có cảm giác như mình đang chụp tĩnh vật vậy.

Bắc Minh Quân nhướng mày: “Như vậy không được sao? Còn cần tương tác cái gì nữa?”

Vị luật sư đến đây vì công việc cũng không thể chịu được nữa, cười nói: “Tổng giám đốc Bắc Minh, không phải trước kia chúng ta đã nói rõ rồi sao? Phải cố gắng thể hiện ra được vẻ hết sức yêu thương con cái của anh, trong những hoạt động của ba con, phải biểu đạt được tình cảm tự nhiên nhất, để đến khi mang bộ ảnh này đến tòa án, cũng có thể lấy được Quân cảm của thẩm bồi đoàn, như vậy thì tỉ lệ thắng của anh mới lớn hơn…”

Khóe môi của Bắc Minh Quân không tự nhiên nhếch lên, rất không tình nguyện gật đầu: “Vậy làm lại từ đầu đi!”