Đột nhiên cô có chút nghẹn ngào, cau mày, rất lâu cũng không nói nên lời.
“Tịch Dao….” Khởi Hiên khàn giọng: “Anh không để ý đến chuyện giữa em và chú hai, dù sao những chuyện đó cũng đã qua rồi, anh cũng không cầu xin em sẽ tha thứ cho hành động tối qua của anh, nhưng anh có thể cầu xin em đừng từ chối anh hướng về những nơi xa….”
Cố Tịch Dao vô thức lắc đầu, nước mắt lăn dài trên má.
“Khởi Hiên, anh có biết không, anh đã từng là bạch nguyệt quang trong lòng em….”
*Bạch nguyệt quang: chỉ những người, nhứng thứ không thể với, vẫn luôn ở trong tim nhưng không ở bên cạnh….
Nhưng, bạch nguyệt quang đã được định trước chỉ là một đoạn quá khứ đau buồn.
Khởi Hiên của ngày hôm nay rõ ràng như vậy, sáng sủa như vậy đứng trước mặt cô, giống như một người bạn cũ đã nhiều năm rất ân cần và ấm áp.
Khuôn mặt cô đều là nước mắt, có lẽ đó là tiếc nuối vì đã mất đi tình yêu, nhưng cô rất hiểu, cô và Khởi Hiên không thể quay lại được….
Cố Tịch Dao nghẹn ngào nói tiếp: “Nhưng….”
Ai biết được, lại bị một giọng nói lạnh lùng ngắt lời….
“Hai người gây chuyện đủ chưa?”
Giọng nói lạnh lùng như dao này cứa qua màng nhĩ mỏng manh của Cố Tịch Dao!
Lập tức, thân hình cao lớn của Bắc Minh Quân hùng hổ đi đến trước mặt cô và Khởi Hiên, còn chưa kịp phản ứng lại….
Bịch!
Bắc Minh Quân hung hăng đấm một phát vào mặt Khởi Hiên!
“A….” Cố Tịch Dao hét lên.
Khởi Hiên đột nhiên bị đấm một phát, loạng choạng lùi về phía sau mấy bước.
Sau đó, nắm đấm cứng và lạnh của Bắc Minh Quân lại tấn công đến….
Khởi Hiên cũng không chịu thua kém bắt đầu phản công lại!
Cố Tịch Dao hoảng sợ nhìn người đàn ông đánh nhau trước mặt, không….
Nói đúng hơn là Bắc Minh Quân, người có lợi thế về mặt hình thể đang đánh Khởi Hiên, cháu trai của anh ta!
“Bắc Minh Quân…. dừng tay! Anh dừng tay lại cho tôi!”
Không cần suy nghĩ, Cố Tịch Dao đã chạy đến, đứng chắn trước mặt Khởi Hiên!
Trong lúc hỗn loạn, nắm đấm của Bắc Minh Quân sắp đánh vào mặt cô…
Vèo ~. Cô giật mình, sợ hãi nhắm mắt lại…
Nhưng, thời gian giống như dừng lại, một giây, hai giây, ba giây trôi qua, nắm đấm kia từ đầu đến cuối vẫn không rơi xuống má cô!
Cô đột nhiên mở mắt ra, nhìn thấy nắm đấm cứng ngắn ở trong không trung, đôi mắt Bắc Minh Quân mở to, đỏ ngàu tràn đầy sự tức giận, khuôn mặt đẹp trai có chút méo mó, tỏa ra một chút khí lạnh….
Cả người Cố Tịch Dao cứng đờ!
“Sao vậy, đau lòng cho bạch nguyệt quang của cô?!” Bắc Minh Quân nói một chữ lại dừng lại, những từ này giống như từ kẽ răng đi ra! “Cô đừng quên anh ta chỉ lợi dụng cô mà thôi!”