Ông cụ nhìn chằm chằm Khởi Hiên, nghẹn ứ nửa ngày, mới vứt một câu cho Bắc Minh Quân: “thằng hai, con như nào?”
Bắc Minh Quân lúc này lông mày nhướn lên, lạnh lùng liếc nhìn ông cụ, khóe môi cũng hơi nhếch lên—
“Hai điểm: Thứ nhất, 20% cổ phần, là con thắng được!” Giọng nói của anh trầm thấp vang lên, đôi mắt sâu thẳm quét qua Khởi Hiên, để lại ý cười nhàn nhạt: “Thứ hai, Cố Tịch Dao không phải đôi giày cũ mà con từng đi, cô ấy là đôi giày con— đang đi!”
Khởi Hiên nghe thế, lập tức phẫn nộ mắt đỏ au, nắm đấm siết càng chặt: “Chú hai, chú đừng hiếp người quá đáng!”
Bắc Minh Quân lại lạnh lùng cười khẽ một tiếng: “Vây cánh chưa đủ, cháu dựa vào cái gì đấu với chú?”
“Bắc Minh Quân!” Khởi Hiên nghiến răng nghiến lợi gằn lên một tiếng: “Luận sự nghiệp thủ đoạn cháu không đấu lại chú! Nhưng Dao vô tội! Chú lợi dụng cô ấy như thế, chơi đùa cô ấy, thì đã từng nghĩ cô ấy sẽ phải chịu tổn thương đến cỡ nào chứ?”
“Sao hả, đau lòng?” Bắc Minh Quân lạnh lùng nói.
Khởi Hiên bị kích thích đến mức đứng bật dậy, nắm đấm như muốn sử dụng, lông mày của ông cụ nhíu lại, hắng nhẹ—
“Tất cả im miệng hết cho ta!” Ông cụ tức giận liếc nhìn Khởi Hiên: “Cháu à, trẻ tuổi khó tránh huyết khí phương cương, bây giờ cháu chơi bời, được, nhưng tuyệt đối đừng nghiêm túc! Mặc dù ông nội không đồng tình với thái độ của chú hai cháu, nhưng có một điểm, ông nội rất chắc chắn, nó quả thực khiến Bắc Minh Thị có nổi danh…
“Cho nên, ý của ông nội là vứt xe giữ pháo sao?” Khởi Hiên cười khổ gật đầu, bỗng ngồi phịch xuống, khớp ngón tay trắng bệch: “Xem ra, vẫn là cháu quá ngốc quá ngây thơ rồi…”
Khởi Hiên trước nay chưa bao nhiều thấy bất lực như thế này, nhưng anh ta thật sự đã tận lực rồi.
Bắc Minh Triều Lâm nghe thế, không nháy mắt giống như quả cà tím héo tàn.
Ông cụ thở dài một tiếng, an ủi Khởi Hiên: “Đừng nản lòng. Ông sẽ cố gắng bồi thường ba con hai người.”
“Bồi thường?” Đáy mắt Khởi Hiên tràn ngập sự thất vọng: “Ông nội biết, có những thứ không phải là tiền thì có thể bồi thường đủ sao…”
Chẳng hạn, những khao khát trong quá khứ, tuổi thơ được cưng chiều giống như Trình Trình, mà trong sinh mệnh của anh ta chưa từng trải qua. Những thứ này, có thể dùng tiền để bồi thường được sao?
Ông cụ khoát tay, lắc đầu không muốn tiếp tục nói nhiều nữa.
Sau đó nhìn sang Bắc Minh Quân, trầm giọng: “thằng hai, 20% cổ phần của thằng cả sau khi chuyển cho con, hôn sự của con và Huyền Kim có thể chọn ngày tổ chức rồi!” Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Bắc Minh Quân bỗng đứng dậy, từ tốn chỉnh lại cổ tay áo: “Tai của ba bắt đầu có vấn đề rồi sao? Con trước đó ở trên bàn ăn đã nói rõ ràng rồi. Bắc Minh Khởi Hiên thân làm cháu trưởng, mối hôn sự này nên là nó gánh vác!”
“Con đây không phải hồ nháo hay sao?” Ông cụ trách cứ!
Sắc mặt của Khởi Hiên trắng xanh!
“Con còn chưa nói hết.” Khóe môi của Bắc Minh Quân lạnh lùng nhếch lên: “Con đột nhiên thay đổi chủ ý rồi, 20% cổ phần đó, con có thể từ bỏ. Nhưng, cháu—” Ngón tay mảnh khảnh của anh chỉ vào Khởi Hiên: “Nhất định phải liên hôn với nhà họ Bùi!”
Không khí trở nên đông đặc lại!
Bắc Minh Triều Lâm ngây người, sau đó hỏi: “Thật sao? Chỉ cần Khởi Hiên thay em hoàn thành mối liên hôn thì em sẽ không giành 20 % cổ phần đó của anh sao?”
“Ba!” Khởi Hiên tức giận, gắt với Bắc Minh Triều Lâm.
Ông cụ kinh ngạc, biểu cảm trên gương mặt nhăn nheo trở nên vặn vẹo: “thằng hai, con việc gì phải làm thế?”