Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 291




Cố Anh Thư không vui mà nhíu mày: “Sao, không hoan nghênh Khởi Hiên đến Cố Thị sao? Khởi Hiên là kiến trúc sư cấp cao mà ba đặc biệt mời tới đó!”

Vào thời niên thiếu, những đứa trẻ đã từng ưu thương qua, ồn ào qua, bây giờ đã rũ bỏ đi sự non nớt đã từng đó, ai nấy đều khoác lên mình những bộ vest chiếc váy, lại lần nữa tụ họp, không còn sự hăng hái của năm đó, mà là sự bình tĩnh dưới vẻ ngoài trưởng thành.

Trong năm năm đó của Khởi Hiên, Cố Tịch Dao có thể nói là hoàn toàn không biết gì cả. Chỉ là không ngờ, lần này Khởi Hiên lại trở thành kiến trúc sư cấp cao của Cố Thị!

“Khởi Hiên năm đó là ngôi sao mới của giới kiến trúc Âu Mỹ a! Ba ơi, ba có được sự giúp đỡ của Khởi Hiên, công trình ‘Ánh’ lần này chắc chắn là của Cố Thị rồi!” Cố Anh Thư hoàn toàn không che đậy sự yêu thích đối với Khởi Hiên, cho dù là ở trước mặt của Tôn Quân Hạo, cô ta cũng không kiêng dè.

“Phải đó!” Cố Kiệt Đại mỉm cười rạng rỡ: “Tịch Dao à, bên Tổng giám đốc Bắc Minh con phải cố gắng hơn đó, bây giờ ba đã phân bổ nhân tài kỹ thuật cho con rồi, con đừng có làm hỏng chuyện vào thời khắc then chốt đó! Khởi Hiên, hạng mục công trình ‘Ánh’ này phải nhờ cháu phí tâm rồi.”

“Bác trai, bác đừng khách sáo như vậy. Cháu nên cảm ơn bác vì đã cho cháu một cơ hội thể hiện tài năng này.” Khởi Hiên vẫn an tĩnh như trước, anh ta nhìn sâu vào Cố Tịch Dao một cái, vươn bàn tay ra: “Tịch Dao, hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ.”

Khí chất ưu nhã ung dung, nhanh chóng tràn ngập vào trong khoang mũi của Cố Tịch Dao, cô nhìn bàn tay mà Khởi Hiên vươn tới—

Khác với sự mạnh mẽ ngang tàn, độc đoán bá đạo của Bắc Minh Quân, ngón tay của Khởi Hiên giống như là thiếu niên bước ra từ truyện tranh, sạch sẽ mà thon dài.

Cô khẽ sững sờ một hồi, vươn tay mình ra, nắm lại tay của Khởi Hiên, trong lòng ngũ vị phức tạp, nhàn nhạt cười một tiếng: “Hợp tác vui vẻ.”

Sau bữa trưa.

Cố Tịch Dao lên tầng cao nhất của công ty.

Không thể không thừa nhận, mỗi lần cô đến Cố Thị làm việc, trái tim sẽ bất giác căng cứng lại.

Chỉ có khi ngồi ở sân thượng tầng cao nhất, ngước mắt nhìn lên bầu trời trong xanh, cô mới cảm thấy tâm trạng bình yên.

“Thì ra là em ở đây!”

Đằng sau lưng đột nhiên vang lên một thanh âm phong nhã.

Hơi thở Cố Tịch Dao chợt thắt lại, nhưng không có quay đầu lại.

Khởi Hiên cứ như vậy mà ngồi ở bên cạnh cô.

Một mùi thanh thảo nhẹ nhàng truyền tới, cô vậy mà lại cảm thấy an tâm kỳ lạ. Giống như là thời thanh xuân niên thiếu đó vậy, chỉ cần có Khởi Hiên ở bên cạnh cô, cô liền cảm thấy phiền não ưu sầu đều bị bỏ quên trong một góc không tên nào đó.

“…” Cổ họng cô có chút nghẹn ngào, ngước đôi mắt nhìn lên bầu trời xanh mướt kia, chỉ là quật cường không chịu quay đầu lại nhìn anh ta một cái.

Khởi Hiên nhàn nhạt cười, đôi con ngươi màu đen sáng rỡ quét nhìn góc nghiêng xinh đẹp của cô, sau đó ánh mắt cũng hướng lên bầu trời, thở dài: “Tôi nhớ em thích nhất là ngồi bên dưới bầu trời trong xanh nhìn ngắm những đám mây trắng trẻo đó. em biết không, lúc tôi du học ở Châu Âu, thường xuyên có thể nhìn thấy bầu trời xanh mướt thuần khiết, có lúc tôi nghĩ, nếu như lúc đó em ngồi ở bên cạnh tôi thì sẽ như thế nào…”

“Khởi Hiên—” Thanh âm khàn khàn của Cố Tịch Dao ngắt lời anh ta.

Khởi Hiên nhàn nhạt cười, nhìn thần sắc có hơi hoảng loạn của cô một cái, tiếp tục nói—