Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 287




Nhìn thấy Tô Ánh Uyển ngã ngồi trên mặt đất khóc thảm thiết.

Dương Dương vui vẻ khi người gặp họa hừ một tiếng, sau đó lắc lư đi vào nhà bếp, mở tủ lạnh, bắt đầu tìm đồ ăn.

Cho dù chán ghét người trong căn nhà này, cậu cũng phải ăn no mới có sức mà chán ghét.

Hình Uy thức thời theo vào phòng bếp, cung kính gọi: “Cậu chủ nhỏ đói rồi sao?”

“Nếu không thì sao?” Dương Dương thưởng cho anh ta cái liếc mắt, không phải phí lời sao. Cậu tiếp tục lục lọi thức ăn trong tủ lạnh.

Hình Uy nhìn biểu cảm phong phú trên khuôn mặt trắng nõn sạch sẽ của cậu chủ nhỏ, vẫn có chút ngoài ý muốn, thầm nghĩ, cậu chủ nhỏ trong ký ức của anh ta giống hệt ông chủ, đều rất bình tĩnh. Cậu chủ nhỏ cũng chỉ có lúc vì Bối Lạp mới sẽ nổi giận với ông chủ. Nhưng bây giờ, hình như hai ba con nổi lửa khắp nơi.

“A, cậu chủ nhỏ muốn ăn gì?” Hình Uy khẽ hỏi một câu.

Dương Dương dừng tay, thân thể bé bỏng chôn ở cửa tủ lạnh lạnh như băng, quay đầu nhìn Hình Uy một cái: “Muốn ăn mì chua cay.”

“Mì chua cay?” Hình Uy kinh ngạc: “Cậu chủ nhỏ hình như không thích ăn cay…”

Dương Dương không kiên nhẫn liếc anh ta: “Trăng sẽ tròn, người sẽ thay đổi, chú chưa từng nghe sao?”

“…” Hình Uy đổ hai giọt mồ hôi lạnh.

Nghiêm túc đánh giá một cái, xem ra cậu chủ nhỏ Trình Trình thật sự thay đổi rồi, là ông chủ bức thành như vậy sao? Haiz, tính tình đó của ông chủ không bức điên đứa nhỏ cũng đã không tệ rồi.

“Biết làm sao? Không biết thì tránh ra.”

Dương Dương lập tức lấy hộp mì ra khỏi tủ. Những thứ này đều là trước đó cậu kêu người làm ra ngoài mua về cho cậu. Hết cách, người làm đó làm thức ăn dở muốn chết. Cậu tình nguyện ăn mì gói.

Hình Uy nhìn cả kinh: “Cậu chủ nhỏ, trẻ con ăn mì gói không có dinh dưỡng!”

“Ai nói với chú đây là mì gói? Cái này gọi là cơm tù!” Dương Dương xé mở hộp mì, đổ gói gia vị vào, lại chuyển cái ghế, đứng cao lên, chồm sang lấy nước sôi…

Hành động này dọa Hình Uy không dám cả thở mạnh: “Cậu chủ nhỏ, nguy hiểm! Để tôi làm đi.”

Nói xong, Hình Uy liền giành mì gói trong tay cậu, đi thẳng lấy đầy nước nóng, sau đó đậy nắp, buồn bực: “Cậu chủ nhỏ, cậu còn nhỏ, những thức ăn rác rưởi này ăn nhiều không tốt.”

Dương Dương lại lạnh lùng liếc nhìn Hình Uy: “Ở bãi rác không phải nên ăn rác sao?”

“…” Hình Uy hoàn toàn cạn lời.

Sau đó, một bát mì thịt bò cay nóng hôi hổi đặt lên bàn.

Dương Dương ôm hộp mì, ngồi trước bàn ăn, húp xùm xụp.

Mùi mì gói nồng nặc thoáng chốc tràn ngập căn phòng trang hoàng hoa lệ.

Tương phản với mùi nước hoa cao cấp trên người Tô Ánh Uyển.

Hương vị…khó ngửi kỳ quái.

Bắc Minh Quân không kiên nhẫn nổi nữa.

Đứng dậy khỏi sofa, nhìn cũng không thèm nhìn Tô Ánh Uyển, đi thẳng vào phòng ăn.

Lúc nhìn thấy con trai đang bưng tô mì còn to hơn đầu cậu ăn ngon lành, mặt anh lại âm trầm.

“Bắc Minh Tư Trình, ai cho phép con ăn thứ rác rưởi này?”

Dương Dương không thèm ngẩng đầu, mũi hừ một tiếng, không lên tiếng, tiếp tục nhai.

Hình Uy thấy vậy, vội tiếp lời: “Ông chủ, cậu chủ nhỏ không chịu được đói, cho nên…”