“Cái gì mà lâu rồi không gặp, rõ ràng là cậu không chịu gặp tớ.” Giọng nói dịu dàng của anh có chút cay đắng.
Ánh mắt cô hiện lên một sự lúng túng, cô vội vàng đổi chủ đề: “Ha ha, làm gì có, cậu thì sao? Chuẩn bị ra nước ngoài hả? Vậy tớ không làm lỡ thời gian của cậu nữa..”
Cô vừa nói vừa xách hành lý lên quay người muốn trốn đi…
Khởi Hiên không nên xuất hiện vào lúc cô đang chật vật nhất chứ…như vậy chỉ khiến cô xấu hổ hơn thôi.
“Tịch Dao…” Nhưng cô lại bị Khởi Hiên túm chặt lấy cổ tay.
“Lúc trước tớ từ Mỹ về, bây giờ chẳng qua chỉ là bay đến thành phố S để xử lý một số việc thôi.”
Những ngón tay của cô hơi run rẩy, ánh mắt ảm đạm, đột nhiên cô không biết phải đối diện với anh như thế nào, cô khẽ đáp lại một tiếng: “…Ờ…”
“Ờ?”
Những ngón tay như người nghệ sĩ của Khởi Hiên đang nắm lấy cổ tay cô vô thức chặt hơn, nhưng giọng nói thì vẫn dịu dàng như vậy: “Tịch Dao, đã 5 năm không gặp, cậu thật sự không có điều gì để nói với tớ sao?”
Đối diện đôi mắt vẫn trong veo như lúc trước của anh, bỗng nhiên cô cảm thấy tự ti và mặc cảm.
Cho dù 5 năm đã trôi qua, nhưng ánh mắt của Khởi Hiên vẫn thuần khiết tao nhã như vậy.
Còn cô…e là đã cực kỳ bẩn thỉu rồi nhỉ?
“Không phải không phải…” Cô cắn môi phủ nhận, cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
“Hì…tớ chỉ là hơi bất ngờ thôi..”
“Bất ngờ vì gặp được tớ sao? Nhưng mà tớ chẳng thấy bất ngờ tí nào!” Giọng nói của Khởi Hiên kiên định, làm cô ngạc nhiên ngước mắt lên.
“Bởi vì tớ biết chúng ta sẽ còn gặp nhau, cho dù bao nhiêu năm trôi qua, Tịch Dao, cậu luôn ở trong tim tớ…”
Thình thịch…
Trái tim cô cứ như có thứ gì đó đâm vào làm cô đau đớn.
Trong lúc bối rối cô liền vùng ra khỏi tay anh: “Khởi Hiên…rất vui vì gặp lại người bạn cũ như cậu, tớ cũng rất nhớ cậu…còn cả những người bạn cũ ngày xưa nữa…”
“Tịch Dao!” Khởi Hiên cắt ngang lời cô, anh định nói gì đó nhưng rồi lại thôi, cuối cùng vẫn là buông tay ra, anh nở một nụ cười nhã nhặn: “Vậy hả, nhớ tớ sao? 5 năm qua cậu sống ra sao?”
“Cũng, cũng tạm…” Vừa nhắc đến 5 năm qua thì Cố Tịch Dao liền lắp bắp, trong lòng vô cùng rối ren.
Có lẽ đối diện với người khác thì cô có thể mỉm cười nói, 5 năm nay, tuy cuộc sống khó khăn nhưng cũng ổn, vì cô có đứa con trai yêu quý trong cuộc đời cô luôn bầu bạn với cô, nhưng mà đứng trước Khởi Hiên, làm thế nào cô cũng không nói ra được…
Khởi Hiên im lặng một lúc rồi chăm chú nhìn ngắm khuôn mặt cô, sau đó thong thả nói: “Nhưng tớ không ổn…”
“Hả?” Bỗng nhiên cô sững sờ.
Anh cười chua xót: “Tịch Dao, 5 năm qua không có cậu, tớ không ổn chút nào.”
Lồng ngực cô cứng lại.
“Đừng như vậy…Khởi Hiên…” Giọng nói của cô thoáng chốc trở nên khàn khàn.