Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 269




Một khuôn mặt lạnh lùng, nghiêm nghị và cau có, cứ như vậy rơi vào đôi mắt của cô, mạnh mẽ chạm vào trái tim cô…

Bắc Minh Quân…

Sau này Cố Tịch Dao mới biết, khi đó người đàn ông này mang vest, ăn mặc quý tộc nho nhã như vậy, lúc anh từng bước đi về phía cô, tất cả mọi sợ hãi của cô trong khoảnh khắc đó đã tan biến đi, cũng như lúc chân cô đang mắc kẹt trong bùn, từ đó về sau cô mới chợt hiểu ra, cái tên Bắc Minh Quân này, từ lâu cô đã khắc cốt ghi tâm, không cách nào thoát khỏi.

Anh đến trước mặt cô, một trận gió lạnh lướt qua, những ngón tay trắng bệch lạnh lẽo chạm vào gương mặt cô, chỉ sờ thấy những giọt nước mắt nóng hổi của cô.

“Không phải bảo cô đừng chạy lung tung sao?”

Lúc anh nói rõ ràng câu nói này, giọng nói của anh cứ như đàn vĩ cầm, dịu dàng lướt qua tai cô.

Cô “oa” một tiếng rồi khóc nức nở…

Ngay sau đó, sợi dây chuyền làm bằng thép chất lượng cao khắc tên anh mà cô vẫn luôn ngậm trong miệng cũng vì cô mở miệng ra khóc lớn mà rũ xuống…

Anh giơ tay ra giữ chặt lấy nó và bất giác cau mày, anh không lên tiếng, anh mở dây chuyền ra rồi đeo lại vào cổ cô.

Hơi thở lạnh lẽo phả lên đầu mũi cô, làm cô càng khóc thảm thiết hơn

“Không phải tôi đã nói, không có sự cho phép của tôi thì không được tháo ra sao?” Trong giọng điệu của anh có chút trách cứ, anh nhanh chóng giúp cô cởi sợi dây thừng đã trói chặt cô lại ra, những ngón tay của anh dịu dàng một cách kỳ lạ.

Cố Tịch Dao khóc đến mức thở hổn hền.

Cô thật sự rất sợ hãi. Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Trước ngực và vùng eo chỉ được quấn một lớp lụa màu đỏ tươi, thân hình mềm mại lạnh lẽo của cô cứ run rẩy, những đường cong uyển chuyển đột nhiên như đốt cháy ánh mắt sâu xa của anh.

Anh cởi áo khoác ra rồi bao bọc lấy thân hình đang run lên của cô, anh thở dài sau đó bế ngang cô lên, ôm chặt cô vào lòng.

“Này, Vicent, nhớ là nợ tôi một ân tình đấy!” Một giọng nói hài hước chen vào, người nói chuyện chính là người dẫn đầu những người binh sĩ này.

Lần này, anh đã dùng những mối quan hệ xã hội của nhà họ Bắc Minh, tự mình điều động những binh sĩ tinh anh của Barcelona đều chỉ vì để cứu người phụ nữ này.

Bắc Minh Quân ngước mắt lên, tuy sắc mặt vẫn lạnh lùng như trước nhưng vẫn cảm kích gật đầu: “Cảm ơn nhé Thái Ân.”

Bỗng anh quay người đi, anh bế Cố Tịch Dao rồi lướt qua hai hàng binh sĩ mang quân phục đó, đôi chân dài của anh như sao băng nhanh chóng rời khỏi…

Cố Tịch Dao vùi khuôn mặt nhỏ nhắn khóc đến mức thảm thiết vào vòm ngực của anh, cứ như một chú cún nhỏ sụt sùi nức nở.

Cho đến khi ra khỏi quảng trường dưới lòng đất, dưới màn đêm tối tăm có một vài cơn gió lạnh thổi qua.

Bắc Minh Quân rũ mắt liếc nhìn người vẫn đang khóc lóc chưa dừng lại trong lòng mình, giọng nói lạnh lùng phiền muộn của anh lại vang lên: “Cố Tịch Dao, cô chỉ có chút bản lĩnh này thôi hả?”

Hơi thở của Cố Tịch Dao suýt nữa mắc kẹt ở cổ họng, cô ngước đôi mắt đỏ hoe như chú thỏ lên, bộ dạng tội nghiệp nhìn người đàn ông khôi ngô trên đỉnh đầu mình: “Anh…anh bị người ta trói vào cột trụ, không phải bị bò húc chết thì bị người ta mua về, anh cũng thử xem…xem anh có bao nhiêu bản lĩnh…hu hu…”