“Diễn? Con tiếp tục diễn! Con mới mấy tuổi, chú ba còn làm chim công, con cũng học đòi trở thành đeo kính râm! Bắc Minh Tư Trình, vào cái trí thông minh này của con, con cũng không biết xấu hổ mà nói với người ta con là con trai của Bắc Minh Quân? Hả?”
“Á…” =.= ! Dương Dương cạn lời.
Suy cho cùng là ba Birdman ghét cậu bỏ nhà ra đi, hay là ghét tóc xoăn của cậu, hay là ghét kính râm của cậu, hay là ghét cậu làm mất mặt ba chứ…
Bên này đường, Cố Tịch Dao đứng ở cạnh xe Bắc Minh Quân.
Thấy Bắc Minh Quân chạy sang bên kia đường, bắt một cậu nhóc ăn mặc kỳ lạ, túm lại như diều hâu tha gà con.
Nhanh đến mức cô không kịp phản ứng lại…
Sau đó, lại thấy Bắc Minh Quân xách đứa nhỏ lên, xoay người quay lại.
Khuôn mặt của cậu nhóc kia cũng ngày càng gần cô hơn.
Khi làn gió nhẹ thổi qua khuôn mặt cậu nhóc, thỏi bay mái tóc xoăn kia, lộ ra khuôn mặt trắng nõn đáng yêu kia, trong đầu Cố Tịch Dao “bùm” một tiếng!
Chớp mắt nổ tung thành một mảnh trống rỗng!
Tay cô cứng đờ, đến mức túi đồ ăn rơi xuống đất mà cũng không biết.
Mau chóng dụi mắt mình!
Rồi lại nhìn lần nữa!
Nhìn!
Rồi lại nhìn!
Mãi cho tới khi Bắc Minh Quân xách cậu nhóc quay lại trước mặt cô, đến bên cạnh chiếc xe, cả người Cố Tịch Dao mới cứng đờ vì hoảng sợ!
Cô không nhìn nhầm, cậu nhóc bị anh cứng rắn xách trong tay kia, chính là đứa con trai bảo bối của cô – Dương Dương!
Bắc Minh Quân kéo theo con trai rồi đi đến bên cạnh xe, Dương Dương khẽ cau mày và lẩm bẩm: “Trời ơi, ba nhẹ chút đi…”
Hiển nhiên là Dương Dương chưa phát hiện ra sự tồn tại của Cố Tịch Dao, cậu vẫn đang cố thoát ra khỏi cánh tay cứng như sắt của ba rồi thở hắt ra một cái.
Khuôn mặt lạnh lùng của Bắc Minh Quân lộ ra những gân xanh.
Anh liếc nhìn Cố Tịch Dao đang đứng sững sờ ở đó, ấn đường của anh vô thức nhíu lại: “Để tôi trả lời câu hỏi lúc nãy của cô, đây là con trai tôi – Bắc Minh Tư Trình.”
Ầm!
Ầm ầm!
Cố Tịch Dao ngay lập tức xù lông.
Cô chưa từng nghĩ rằng, lúc nãy chỉ là vô ý hỏi một câu “ Bắc Minh Quân, chuyện anh có con trai là thật sao?”, ai ngờ được chỉ trong nháy mắt, cái tên Bắc Minh Quân này lại lôi một đứa trẻ đến trước mặt cô!
Hơn nữa còn cay nghiệt và kiêu ngạo nói với cô: Đứa bé này chính là con của anh – Bắc Minh Bắc Minh Bắc Minh Tư Trình….
Cố Tịch Dao nuốt nước bọt, rất lâu sau cô cũng không có phản ứng gì, cô lúng ta lúng túng nói một câu: “Nó…nó…”
Đứa bé này rõ ràng là con trai cô – Cố Dương Dương!