Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 242




Mặc dù anh ở trong xe, vừa xuất hiện ở khu nhà cũ này, liền khiến mọi người qua lại ngó nhìn.

Nhưng anh không hề để ý những thứ này. Hơi kéo lỏng cà vạt, ngón tay xinh đẹp lại bấm gọi cho Cố Tịch Dao…

Đối phương vẫn không nghe máy!

“Đáng chết!” Anh vô thức mắng một câu, trong lòng bắt đầu lo lắng lạ kỳ.

Cho dù anh không muốn thừa nhận, nhưng từ buổi đấu thầu lúc sáng, khuôn mặt nhợt nhạt đầy mồ hôi của cô vẫn khiến anh hoảng sợ!

Thầm hít sâu một hơi.

Sự bình tĩnh và kiên trì được rèn giũa suốt 29 năm, dường như mấy ngày nay, vì sự tồn lại của Cố Tịch Dao mà bắt đầu hơi thay đổi.

Không chút tiếng động, ngay cả anh cũng chưa từng phát hiện, rốt cuộc đã thay đổi ở đâu?

Tìm tòi suy nghĩ, bỗng có người gõ cửa kính xe…

Cốc cốc cốc!

Anh liếc mắt nhìn…

Khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn của Cố Tịch Daon đập vào mắt.

Trái tim anh rung động, đôi mắt đen láy thản nhiên nhìn cô, sau đó ấn nút hạ cửa kính xe xuống.

Cửa sổ thủy tinh từ từ hạ xuống.

Giọng nói dịu dàng nhưng lại lờ mờ mang theo chút chán ghét của Cố Tịch Dao vọng vào trong xe: “Này, Bắc Minh Thiên, anh ra ngoài bán sắc tôi cũng không có ý kiến gì, nhưng anh có biết anh đỗ xe ở đây sẽ chắn đường của người khác không? Hơn nữa, ở đây là khu nhà cũ, anh cứ phải chạy tới đây khoe khoang, kích thích mấy bà thím khiến huyết áp tăng cao, anh nhẫn tâm sao?”

Mặt Bắc Minh Quân lạnh đi, liếc nhìn những người vây xung quanh bàn tán về anh, đột nhiên phát hiện, thật sự có vài bà thím.

Khi mấy bà thím kia thấy ánh mắt anh nhìn sang, liền đỏ mặt.

Khuôn mặt cứng đờ của anh nổi gân xanh, người phụ nữ này lại dám nói anh đang bán sắc? Khoe khoang? Hơn nữa còn là ở trước mặt mấy bà thím già?

Anh đường đường là tổng giám đốc Bắc Minh thị, có tiền có thế có quyền, anh đến nỗi đó sao?

Đôi mắt hẹp dài nhìn hung dữ nhìn Cố Tịch Dao: “Lên xe!”

Cố Tịch Dao lắc đầu, nhấc mấy túi đồ ăn to trên tay lên: “Không muốn, tôi còn phải về nhà nấu cơm.”

Anh liếc nhìn túi đồ ăn trong tay cô, lại đánh giá vẻ ngoài đơn giản ở nhà của cô.

Trong mắt xẹt qua nét dịu dàng.

Không thể phủ nhận, dáng vẻ ở nhà của cô, khiến anh thấy ấm áp lạ kỳ.

Trầm mặc một lúc, sau khi đấu tranh tư tưởng một hồi, anh nói một câu trước giờ chưa từng có…

“Vừa khéo, tôi cũng chưa ăn cơm.”

Cố Tịch Dao sững sờ.

“Anh có ý gì?” Cô chu môi.

“Ý trên mặt chữ!” Anh trả lời đầy cao ngạo, thật sự giống như chim công khoe đuôi. Dáng vẻ “ăn cơm cô nấu, là ông đây coi trọng cô, cô còn không quỳ xuống tạ ơn” khiến Cố Tịch Dao hận không thể lôi anh xuống khỏi xe, xé rách cái khuôn mặt kia ra!

Cố Tịch Dao cũng đang đấu tranh tư tưởng, có lẽ con trai đã tan học về nhà rồi.

Nếu Bắc Minh Quân đi theo, sẽ có phản ứng gì?

Cô không hề sợ Bắc Minh Quân biết sự thật cô đã có con, mà cô lo lắng Dương Dương không thể chấp nhận cô đột nhiên dẫn một người đàn ông xa lạ về nhà.