Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 2047






Chương 2056




Nguồn thiếu chương.





Chương 2057

Đường Thiên Trạch nhìn Cố Tịch Dao lắc đầu: “Tôi biện minh thế nào được? Lúc đó, Bắc Minh thị đã được coi là rất có danh tiếng rồi, mà Bắc Minh Quân lại là cậu chủ của Bắc Minh thị, ai lại không muốn nịnh nọt anh ta. Cho nên chỉ cần là lời anh ta nói ra, đều sẽ giống như thánh chỉ vậy. Thêm vào đó, không ai có thể tin rằng một cô gái lại vì theo đuổi một chàng trai mà cố tình phóng hoả để cuối cùng bị bỏng như vậy chứ. Quả là một lời giải thích nực cười. Dù sao, vì sự việc đó, tôi và Bắc Minh Quân còn có Phỉ Nhi trở thành kẻ thù không đội trời chung. ”

“Vậy thì anh hận Phỉ Nhi như vậy, tại sao anh lại để cô ấy đi?” Cố Tịch Dao cảm thấy, dù ở góc độ nào thì Phỉ Nhi cũng là người khơi mào cho mối ân oán này. Theo lý mà nói Đường Thiên Trạch sẽ không bao giờ tha cho cô.

“Sở dĩ tôi thả cô đi lý do rất đơn giản, chính là cô ấy không còn giá trị lợi dụng nữa. Nhưng là đối với một người khác, cô ấy lại rất hữu dụng.”

“Ý anh là Bắc Minh Quân?”

“Đúng vậy, bây giờ anh ta cần cô ấy hơn tôi. Còn việc có tìm được hay bắt được cô ấy không thì tùy vào vận may của anh ta thôi.” Đường Thiên Trạch nói xong, bước đến trước mặt Cố Tịch Dao: “Cô vẫn phải có một câu hỏi cuối cùng, tôi khuyên cô nên suy nghĩ kỹ trước khi hỏi, đừng lãng phí cơ hội này. ”

Cố Tịch Dao một hớp uống cạn ly cà phê trong cốc, đã lâu như vậy cô không uống một giọt nước nào, hơn nữa trước đó cô đã uống hai ly rượu đỏ, cổ họng càng ngày càng khát.

Cô đưa cốc cho Đường Thiên Trạch: “Trước khi tôi hỏi câu cuối cùng, có thể phiền anh rót thêm cho tôi một cốc nước được không?”

Đường Thiên Trạch cười nhẹ, cầm lấy cốc rót một cốc nước ấm cho Cố Tịch Dao: “Tôi thử qua nhiệt độ nước rồi. Xem ra cô đã khát khô rồi phải không.”

Cố Tịch Dao cầm lấy cái cốc, ngẩng đầu uống sạch nước.

“Cảm ơn nước của anh. Bây giờ tôi hỏi anh một câu cuối cùng, tôi đang ở trong tay anh, anh định làm gì? Giống như Phỉ Nhi vừa nói, dùng tôi để uy hiếp Bắc Minh Quân?”

Câu hỏi này thực sự rất quan trọng đối với cô, nó liên quan đến việc liệu cô có thể ra khỏi căn phòng này hay không, và liệu Bắc Minh Quân có phục tùng hay không …

Sau khi nghe câu hỏi cuối cùng của cô, Đường Thiên Trạch cúi đầu, im lặng một lúc, sau đó nói với Cố Tịch Dao: “Thật ra, tôi cũng rất mâu thuẫn về việc đối xử với cô thế nào. Cô quả thực có thể đem ra đe dọa Bắc Minh Quân, nhưng tôi không thể làm như vậy. Lý do thực sự rất đơn giản, cô là con gái của sư phụ tôi, cha cô có ơn với tôi. Nếu đã vậy, tôi vẫn nên thả cô trở về vậy. ”

***

Cố Tịch Dao ngạc nhiên nhìn Đường Thiên Trạch: “Ý anh là bây giờ tôi có thể về nhà?”

Đường Thiên Trạch nhìn cô gật đầu: “Sau bao nhiêu ngày tiếp xúc với cô, tôi thấy cô thật sự là một người phụ nữ tốt hiếm có. Tấm lòng nhân hậu, không tranh chấp với người khác. Nhưng cuộc sống của cô lại không tốt như vậy, gặp phải người đàn ông như Bắc Minh Quân, còn sinh con cho anh ta nữa. Tôi biết đó không phải lỗi của cô, có thể vô có nỗi khổ riêng mới làm như vậy. Từ góc độ này mà nói, cô và tôi đều là nạn nhân. Chúng ta không cần phải làm tổn thương nhau nữa. Cho nên, giờ cô có thể đi rồi. Hơn nữa, nếu không cho cô quay về, Trình Trình và Dương Dương sẽ rất nóng lòng. Bọn chúng là những đứa trẻ ngoan, may mắn là được thừa hưởng đức tính tốt bụng của cô. Tôi không muốn nhìn bộ dạng buồn bã của chúng. ”

Cố Tịch Dao chậm rãi đứng dậy, đi đến trước mặt Đường Thiên Trạch: “Noton, à không, nên được gọi anh bằng tên thật là “Đường Thiên Trạch “ mới đúng. Cảm ơn anh đã đánh giá cao như vậy về tôi và các con của tôi. Về những việc anh gặp hải, tôi cũng rất thông cảm, nhưng tôi có ý kiến đối với những hành động trả thù của anh. Tôi nghĩ chắc anh đã từng nghe câu “oan oan tương báo đến khi nào mới kết thúc”. Tôi không thuyết phục anh từ bỏ, nhưng muốn anh suy nghĩ lại xem có cách nào khác để giải quyết mối ân oán này giữa anh và Bắc Minh Quân không? Tôi cũng sẽ nói chuyện với Bắc Minh Quân, tôi hy vọng hai người có thể có dùng cách hòa bình để giải quyết nó. Được rồi, tôi chỉ nói vậy thôi, cuối cùng cảm ơn rất nhiều vì đã thả tôi đi. “