Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 2044






Chương 2052

“Phỉ Nhi, nếu đúng như cô nói Đường Thiên Trạch và Bắc Minh Quân là kẻ thù, thì hắn ta có thể làm ra bất cứ chuyện gì để đối phó với Bắc Minh Quân.”

“Đúng, ý tôi chính là như thế đấy.”

“Thế thì cô cũng đừng quên, lần đó ở trước tòa, cô đã đứng về phía Bắc Minh Quân làm chứng, chỉ ra hắn ta chính là chủ mưu. Cô không sợ hắn ta sẽ đối phó với cả cô à?” Cố Tịch Dao thử thông qua cách nói này, để khiến Phỉ Nhi thay đổi ý định.

Bởi vì bây giờ cô cảm thấy, Đường Thiên Trạch so với Phỉ Nhi có lẽ càng đáng sợ, càng khó đối phó hơn.

“Đúng, đây cũng chính là lý do tôi muốn đưa cô tới đó. Cô chính là bùa hộ thân của tôi đấy, biết không hả.” Phỉ Nhi nói xong, nghiêng người lấy từ trong hộc để đồ trước ghế phụ lái ra một mảnh vải đen, đưa cho Cố Tịch Dao ngồi ở phía sau: “Cô cầm lấy, tự bịt mắt vào đi.”

Cố Tịch Dao không nói gì, nghe lời dùng mảnh vải kia bịt mắt mình lại. Cô cảm thấy chẳng còn cách nào thương lượng hay tranh thủ gì với Phỉ Nhi được nữa. Cô ta bây giờ chỉ có một mục đích duy nhất, đó chính là giao nộp mình cho Đường Thiên Trạch thôi.

***

Cố Tịch Dao ngồi ở băng ghế sau, cho dù hai mắt đã bị bịt kín, nhưng tâm tình cô vẫn không sao bình tĩnh nổi.

“Tôi kêu cô bịt mắt lại, chính là đang cho cô một cơ hội đấy, cô đừng có mà lén lút làm gì, hay nhìn lén cái gì sau lưng tôi.” Phỉ Nhi lái xe, trong lòng ít nhiều gì vẫn có chút bất an với Cố Tịch Dao.

“Cô yên tâm, tôi sẽ không nhìn lén đâu. Với lại, cho dù tôi có nhìn thấy cái gì thật, thì giờ tôi đã rơi vào tay cô rồi, chẳng lẽ còn có thể tìm được cách chạy trốn nữa hay sao. Chẳng qua Phỉ Nhi, chuyện đến nước này, tôi vẫn cảm thấy rất tiếc cho cô.”

Phỉ Nhi tiếp tục lái xe, tầm mắt vẫn nhìn thẳng vào con đường trước mặt: “Tôi với cô bây giờ chắc hẳn đã đứng ở hai phía đối nghịch rồi, cô thấy tiếc cho tôi cái gì mới được chứ?”

“Trước kia cô yêu Bắc Minh Quân là thế, mà giờ lại tự tay làm ra chuyện phản bội anh ấy như thế này, chẳng lẽ trong lòng cô bây giờ dễ chịu lắm sao?”

“Những chuyện này không phải đều do các người ép buộc mà ra đấy à, thôi tôi không muốn nói chuyện với cô nữa, muốn yên tĩnh một chút.” Phỉ Nhi thẳng thừng chặn họng Cố Tịch Dao.

Cố Tịch Dao bị vây trong bóng tối, mỗi một giây trôi qua đều dài đằng đẵng.

Cô không biết Đường Thiên Trạch hẹn Phỉ Nhi gặp mặt ở đâu, càng không biết Đường Thiên Trạch sẽ lợi dùng mình để đối phó với Bắc Minh Quân như thế nào.

Cô bây giờ chẳng khác nào miếng mồi, được ném xuống nước để chờ con cá lớn mắt câu.

Ước chừng lại qua thêm hơn nửa tiếng, bên tai cô không còn yên tĩnh như trước nữa, mà dần dần có âm thanh từ bên ngoài truyền tới.

Tuy không huyên náo được như lúc ban ngày, nhưng cũng đã suy đi bầu không khí trầm lặng chết chóc rồi.

Sau vài lần rẽ ngoặt, ô tô rốt cuộc ngừng lại, trước mắt cô xuất hiện từng luồng ánh sáng trắng, có điều cô vẫn chưa thấy rõ được quang cảnh phía trước.

Xe cuối cùng cũng dừng hẳn.

“Chúng ta tới nơi rồi.” Phỉ Nhi nói một tiếng, đẩy cửa xe bên phía mình ra.

Sau khi xuống xe, cô ta đi đến băng ghế sau nơi Cố Tịch Dao đang ngồi, vươn tay mở cửa.

Tiếp đó cô ta lại vươn tay, kéo Cố Tịch Dao xuống xe.

Cố Tịch Dao cảm thấy hơi kinh ngạc, không ngờ Phỉ Nhi này ngày thường trông yếu yếu ớt ớt là vậy, lực tay thế mà lại lớn nhường ấy, thậm chí so với mình còn lớn hơn không ít.