Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 2000






Chương 2007

Nghe thấy lời nói của Trương Minh Hoàng, Mặc Thành ngẩn người, hiển nhiên là có chút bất ngờ, biểu cảm du côn du đãng trên gương mặt của anh ta nhanh chóng biến mất.

Má ơi, ông già vậy mà lại quản anh ta!

Đã nhiều năm rồi ông già không nói chuyện với anh ta, chứ đừng nói chi là quản anh ta, những năm gần đây trong mắt ông già cũng chỉ có bức chân dung của ông ta.

Ông già thường xuyên ở trong phòng vẽ tranh cả ngày lẫn đêm, anh ta cảm thấy ông già không khác gì so với hòa thượng xuất gia.

Hôm nay ông già hoàn tục rồi?

Anh ta nhìn về phía Trương Minh Hoàng, dừng lại hai giây, sau đó yên lặng đi đến cái ghế ở bên cạnh của Trương Minh Hoàng, ngoan ngoãn ngồi xuống.

Thành thiếu chủ ngồi xuống, quen thói muốn bắt chéo chân, nhưng mà đúng lúc này ánh mắt của Trương Minh Hoàng chậm rãi quay lại.

Cái chân đang giơ lên một nửa của Thành thiếu chủ ngoan ngoãn bỏ trở về, sau đó ngồi ngay ngắn chỉnh tề, quy cũ như là một học sinh tiểu học.

Khóe môi của quản gia Trọng ngoắc ngoắc, cái thằng nhóc thối này, cậu lại xấc xược nữa đi?

Lúc nãy đắt chí muốn lên trời, một câu nói của thành chủ thì lập tức ngoan thành mèo.

Tâm trạng của quản gia Trọng lập tức cảm thấy thoải mái.

Quả nhiên là ác nhân phải có người mài giũa.

Thành thiếu chủ nhất định phải bị thành chủ mài.

Những năm gần đây thành chủ không quan tâm đến chuyện của Quỷ Vực Chi Thành, cũng mặc kệ chuyện của Thành thiếu chủ, Thành thiếu chủ sắp lên đến tận trời.

Giờ phút này Trình Nhu Nhu ở một bên vẫn còn chưa lấy lại tinh thần, cô ta vẫn cứ luôn ngơ ngác nhìn về phía Thành thiếu chủ, lúc Thành thiếu chủ đi lại, ánh mắt của cô ta cũng di chuyển theo Thành thiếu chủ.

Sau khi Thành thiếu chủ ngồi xuống, ánh mắt của cô ta cũng dừng lại theo Thành thiếu chủ, sau đó vẫn nhìn thẳng về phía Thành thiếu chủ như cũ, dường như là hai mắt đang dính ở trên người của Thành thiếu chủ, rốt cuộc cũng không di chuyển được.

Dáng vóc của Thành thiếu chủ đẹp mắt, phụ nữ thấy Thành thiếu chủ rồi thì đều nhìn chăm chăm, đều nhịn không được mà muốn nhìn nhiều thêm một chút, nhưng mà cũng không có mấy người nhìn ngơ ngác lâu giống như là Trình Nhu Nhu.

Người ở đây đương nhiên đều thấy được, nhưng mà cũng chỉ làm như là không thấy, cũng không nói gì. Tiểu Cửu muốn nhắc nhở Trình Nhu Nhu một chút, Tiểu Cửu vươn cánh tay nhẹ nhàng chạm chạm vào Trình Nhu Nhu, nhưng mà Trình Nhu Nhu lại không phát giác, vẫn cứ nhìn Thành thiếu chủ mà ngẩn người như cũ.

Tiểu Cửu bất lực, không tiếp tục làm cái gì nữa.

Bị Trình Nhu Nhu cứ nhìn chằm chằm như thế, ngược lại là Thành thiếu chủ hoàn toàn không có bất cứ phản ứng gì.

Đối với vị Thành thiếu chủ này mà nói, người và sự việc có thể ảnh hưởng đến anh ta không nhiều, trừ phi là tự anh ta để ý tới.

Sự việc và người mà anh ta không thèm để ý tới thì từ xưa đến nay anh ta sẽ không nhìn nhiều.

Một câu nói, một ánh mắt lúc nãy của thành chủ, giờ phút này Thành thiếu chủ im lặng ngồi ở đằng kia, cả nửa ngày cũng không động đậy, cũng không nói gì.