Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 167




“Cười cười cười, có cái gì mà buồn cười chứ!” Sở Dung Triết mất hứng quệt miệng, lướt qua Antony, cứng rắn kéo Cố Tịch Dao ra ngoài: “Tịch Dao, đi nào, chúng ta đi uống rượu ca hát!”

Vì vậy, Sở nhị thiếu cứ như vậy kéo Cố Tịch Dao đi đến bục chọn bài hát.

Lại rót cho cô một ly rượu đỏ đậm thơm phức: “Tịch Dao, muốn hát bài nào, tôi chọn cho cô.”

Cố Tịch Dao nhận lấy ly rượu, lúc đôi môi chạm vào chất lỏng lạnh băng này, cô không thèm suy nghĩ gì mà nuốt xuống.

Rượu chảy vào trong nỗi buồn, nỗi buồn hình như ~ càng lớn hơn…

“Thêm một ly nữa.” Cô phá lệ mà đòi Sở Dung Triết thêm một ly nữa.

Sở Dung Triết cười toét miệng, không ngừng bận rộn rót rượu cho cô: “ha ha, Tịch Dao, rượu này rất ngon đúng không? Tôi nó cho cô biết, tôi cất giữ rất nhiều năm rồi đó…”

Tùy tiện gật đầu một cái, Cố Tịch Dao lại uống một hơi cạn sạch.

Nhìn màn ảnh rộng kia, khóe môi cô hơi giương lên: “Dung Triết, chon bài ‘Ánh trăng bạc’ đi”

“‘Ánh trăng bạc’?” Sở Dung Triết chần chừ một lúc lâu, anh không biết hát bài này, nhưng mà vẫn quyết đoán gật đầu: “Không thành vấn đề!”

Sau đó, giai điệu uyển chuyển da diết của ‘Ánh trăng bạc’ chậm rãi vang lên…

Cố Tịch Dao cầm micro, nhìn lời bài hát trên màn hình, nhỏ giọng hát lên —

“Ánh trăng bạc, lơ lửng ở nơi nào đó trong lòng; càng tỏa sáng lại càng lạnh lẽo. Mỗi đời người đều có một đoạn bi thương, càng muốn giấu đi lại càng không thể che đậy…”

“Lau không sạch, ánh lệ trong trí nhớ…”

Câu hát trầm tĩnh lạnh lùng kia, giọng nói bi thương từng chữ, vọt ra khỏi cổ họng của cô…

Cảm động. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Nghẹn ngào.

Cô hát đến đoạn cuối cùng, lại không kiềm được rót một ly rượu vào miệng.

“Anh là một vết thương không thể nói của tôi; muốn quên đi nhưng cứ mãi nhớ về. Giống như trên đường lưu vong nghiêng ngã…”

“Ánh trăng bạc, lơ lửng ở nơi nào đó trong lòng… Mỗi đời người đều có một đoạn bi thương, càng muốn giấu đi lại càng lớn hơn…”

Cuối cùng, một bài hát kết thúc.

Trong nháy mắt, toàn bộ căn phòng lặng ngắt như tờ.

Yên lặng đến mức hình như chỉ còn lại bài hát ưu thương mà cô đang hát.

Không thể không thừa nhận, tất cả mọi người ở chỗ này, nghe xong bài hát của cô rồi, đều kinh ngạc!

Ai có thể ngờ được, Cố Tịch Dao lại có một giọng hát tốt đến đáng kinh ngạc như vậy.

Sau vài giây yên lặng, cuối cùng, bị một giọng nói phá vỡ —

“Tịch Dao, ánh trăng bạc của cô là ai vậy?”

Ai là ánh trăng bạc của cô?

Đầu ngòn tay của Cố Tịch Dao run lên, tầm mắt từ màn hình dời đi, nhìn về phía Sở Dung Triết…

“Ui, Tịch Dao… Cô khóc hả?”

Cô ngẩng ra.